Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 173: Bài vị của Tổ sư gia bị mất

Cập nhật lúc: 2025-03-31 19:04:26
Lượt xem: 191

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Rắc rối to !

Ánh mắt Diệp Phi liên tục đảo qua giữa thiếu gia và tiểu thư Mặc Thiên.

Bài vị đó… tuyệt đối là vật quý giá nhất trong cuộc sống nghèo khó của Mặc Thiên tiểu thư.

Chỉ cần chuyện gấp, ngày nào cô cũng đến dâng hương đúng giờ.

Lúc nào cũng cầm khăn tay nhỏ, lau sạch từng tấm bài vị bằng gỗ, dù sứt mẻ cũng giữ cho nhiễm một hạt bụi, ngay cả tàn hương cũng rơi .

Vậy mà bây giờ… cả mười bảy tấm bài vị đều mất sạch.

Diệp Phi vô thức bước lên, chắn mặt thiếu gia.

liều cả mạng, cũng che cho thiếu gia .

Mặc dù… chắc tác dụng.

Diệp Phi chắn một phần ba Kiều Hạc, liền thấy một câu lệnh lạnh lùng:

“Tránh .”

“Vâng.”

Diệp Phi đáp một tiếng, ngoan ngoãn lùi sang bên cạnh quan sát.

Hắn thật sự gọi cảnh sát…

Bởi vì linh cảm mãnh liệt rằng…

Căn kho sắp trở thành hiện trường vụ án.

Cả Mặc Thiên toát lạnh.

Dù chỉ cao một mét sáu, dáng nhỏ gầy, nhưng uy áp của cô như qua kính hiển vi mà phóng đại, khiến cả căn phòng ngập tràn sát khí.

Kiều Hạc cô gái nhỏ mặt, trong lòng tràn đầy áy náy.

“Xin , Thiên Thiên, ngờ xảy chuyện . nhất định sẽ tìm bài vị của Tổ sư gia—”

“Không cần.”

Mặc Thiên lạnh lùng phất tay, “ tự tìm, cần .”

Nói xong, cô , tung chân đạp cửa kho, thẳng ngoài.

Kiều Hạc lập tức đuổi theo: “Mặc Thiên, còn ba thì—”

“Không cứu nữa.”

Mặc Thiên vứt một câu vô cảm, buồn đầu mà thẳng cổng lớn.

Kiều Hạc theo bóng lưng cô.

Trái tim bỗng nhói lên một chút.

Không chỉ là sự thất vọng.

Mà còn một cảm xúc khó tả nào đó, đang âm thầm nảy mầm…

Sáng sớm hôm .

Mặc Thiên gieo một quẻ.

Bài vị vẫn an , còn dâng hương cúng bái.

Rõ ràng, kẻ trộm bài vị nhắm Tổ sư gia của cô.

Vậy là nhắm cô?

Hay là nhắm Kiều Hạc?

Mặc Thiên đoán .

Cô tính toán suốt cả buổi sáng, mệt đến rã rời.

dậy, định xuống lầu kiếm chút gì ăn, nhưng bỗng nhiên cảm thấy gì đó trong nhà họ Cố.

Mặc Thiên bước khỏi phòng, vòng quanh một lượt, đó rời khỏi biệt thự, dạo một vòng quanh sân.

Không đúng, vẫn thấy gì đó kỳ lạ.

Rõ ràng hôm qua vẫn bình thường.

lúc , nhà họ Cố xuất hiện một luồng tà khí.

Mặc dù nhạt, nhẹ, nhưng Mặc Thiên thể cảm nhận —luồng tà khí dễ đối phó.

một vòng, vẫn tìm vấn đề .

lúc , Cố Thiếu Đình đột nhiên chạy từ biệt thự:

“Thiên Thiên, Vu Kim sắp c.h.ế.t , còn bảo cảnh sát chuẩn quan tài. Hiện tại vẫn còn nhiều chuyện khai hết, em đến đồn cảnh sát ?”

Tâm trạng Mặc Thiên vốn , thấy cái tên càng khó chịu.

Cô mất kiên nhẫn ném một câu: “Không .”

Cố Thiếu Đình hỏi cô chỉ là phép lịch sự mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-173-bai-vi-cua-to-su-gia-bi-mat.html.]

Đi—là chuyện chắc chắn .

Cố Thiếu Đình tiến đến bên cạnh Mặc Thiên, trực tiếp đẩy cô ngoài:

“Đi nào, bọn hỏi , vẫn nhờ đại sư Mặc Thiên mặt.”

Cứ thế, Mặc Thiên Cố Thiếu Đình nửa dỗ nửa ép đưa lên xe.

Trên đường , Cố Thiếu Đình qua cho cô những tội trạng mà Vu Kim khai nhận.

Mặc Thiên xong, chậm rãi gật đầu:

“Ý là, các chẳng hỏi gì cả?”

Cố Thiếu Đình: “……”

Em gái ruột của

Có một chuyện, thể thấu nhưng đừng thẳng ?

Em bảo trai giữ mặt mũi kiểu gì đây!

Chẳng bao lâu , hai đến đồn cảnh sát.

Lúc , tổ án đặc biệt đang họp.

Từng một đều cúi đầu chằm chằm tập hồ sơ mặt, sắc mặt nặng nề, bầu khí vô cùng căng thẳng.

Trong họ nhiều gương mặt mới, bộ đều là cảnh sát của khu Đông Sơn.

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tất cả đồng loạt ngẩng đầu lên.

Khi thấy đó là Mặc Thiên, nhóm cảnh sát khu Đông Sơn lập tức tỏ vẻ thiết, khuôn mặt vốn còn cau liền giãn , chào hỏi cô.

Cố Thiếu Đình để cô cơ hội hàn huyên với họ.

Anh nắm lấy cổ tay cô, kéo thẳng đến phòng thẩm vấn.

Anh sợ nếu cứ chần chừ mà đúng như lời Vu Kim , nhỡ thật sự c.h.ế.t thì ?

Nếu c.h.ế.t thì cũng chẳng , nhưng còn bao nhiêu điều khai , e rằng cơ hội nữa.

Vừa khi hai họ rời , tổ trưởng tổ hai của tổ án đặc biệt khu Tây Thủy lập tức sa sầm mặt mày:

“Người đó là ai? Tại phép thẩm vấn phạm nhân? Các là vi phạm quy tắc ?!”

Đồng Anh Tư sắc mặt điềm nhiên:

“Đây là nhân viên cảnh vụ đặc biệt của khu Đông Sơn chúng . Tuần chúng gửi thông báo mời hợp tác, tổ trưởng Khâu chắc cũng thấy .”

Nghe , Khâu Vĩ Thành mới nhớ vụ trọng án mà khu Đông Sơn phá tuần .

Công lao to như mà để khu Đông Sơn giành mất, chẳng khác nào đè bẹp khu Tây Thủy đến mức thể ngóc đầu lên .

Khâu Vĩ Thành sa sầm mặt mày, lạnh một tiếng:

“Khu Đông Sơn các bắt đầu theo tà đạo ? Ngay cả đạo sĩ cũng dám đưa cục cảnh sát?”

Thân phận của Mặc Thiên dễ tra.

Hiện tại, mạng ai cũng một như cô.

chắc mặt, nhưng chỉ cần nhắc đến tên, lý lịch nghèo nàn đến mức gì để của cô lập tức thấu.

Một nơi như cục cảnh sát mà dám tuyển một tiểu đạo sĩ?

Thật đúng là thời thế đổi !

Đồng Anh Tư chẳng thèm để tâm đến lời châm chọc của Khâu Vĩ Thành.

Hai khu vực thường xuyên công việc giao , từ bắt , tranh công, đến gánh trách nhiệm, đủ loại mâu thuẫn tích tụ từ lâu.

Tất nhiên, ai cũng đều vì đất nước và nhân dân mà việc, xuất phát điểm là .

trong quá trình công tác, va chạm là điều thể tránh khỏi.

Đồng Anh Tư chẳng hề để trong lòng, chỉ tùy tiện đáp:

“Chúng tuyển đạo sĩ, mà là chuyên gia tâm lý. Đồng chí Mặc Thiên bản lĩnh. Chẳng nhờ tư vấn tâm lý mà đám giả đạo sĩ ở Dương Đạo Viện mới chủ động đầu thú, sửa đổi lầm, thà c.h.ế.t cũng chịu ?”

Nghe đội trưởng , đám cảnh sát khu Đông Sơn suýt nữa thì bật .

là lợi hại thật…

Vịt Bay Lạc Bầy

Dựa sức ,

Khiến đám giả đạo sĩ của Dương Đạo Viện rửa tay gác kiếm, tự giác đầu thú, hối cải triệt để, thậm chí thà c.h.ế.t cũng chịu khỏi trại giam…

Khả năng “tư vấn tâm lý” , đúng là kinh khủng.

Khâu đội trưởng thấy nụ mặt đám cảnh sát Đông Sơn, ngay Đồng Anh Tư đang dối mà mắt thèm chớp.

Anh hừ lạnh một tiếng, buồn đôi co nữa, tiếp tục tập trung vụ án hôm nay.

Vụ mất tích

Từng phụ nữ biến mất kỳ lạ, như thể bốc khỏi nhân gian ánh mặt trời.

Rốt cuộc họ

Loading...