Mặc Thiên lấy câu trả lời .
Lúc mới chịu thả Vu Kim .
Cô thản nhiên dặn dò:
“Đừng c.h.ế.t ở đồn cảnh sát, cũng đừng c.h.ế.t giữa đường. Đợi đến bệnh viện hẵng chết.”
Vu Kim: “……”
Cái thể loại ác ma tuyệt thế gì đây?!
Ngay cả c.h.ế.t cũng chọn chỗ mà c.h.ế.t ?!
Hắn kiểm soát chắc?!
Vu Kim đầy bụng phẫn nộ, nhưng một chữ cũng dám .
Kiếp cứ để c.h.ế.t một cách yên …
Thà nghẹn đầy một bụng lời thô tục,
Cũng tuyệt đối dám chọc vị tiểu tổ tông thêm nửa phần!
Thú là thú thật, quỷ cũng là quỷ thật…
con nhóc , thật sự con !!!
Vu Kim nhân viên y tế đưa lên xe cứu thương.
Nằm cáng, bầu trời xanh thẳm, mây trắng bồng bềnh, cây lá xanh tươi, hoa đỏ rực rỡ…
Và hai bóng đen trắng lơ lửng …
Vu Kim , giờ c.h.ế.t của sắp đến .
Hốc mắt bỗng dưng nóng lên.
Mừng quá mà !
Cuối cùng cũng thể thoát khỏi nữ ma đầu , còn hành hạ nữa…
Đồn cảnh sát trở yên tĩnh.
Vịt Bay Lạc Bầy
Cố Thiếu Đình theo chiếc xe cứu thương đang dần rời xa.
Miệng lẩm bẩm hai chữ “Tam Thúc”.
Ở thủ đô Bắc Kinh , ai gọi là Tam Thúc ? Hay là từ tỉnh khác?
Rốt cuộc là kẻ nào mắt dám tay với Cố gia?!
Cố Thiếu Đình nghĩ mãi , bèn sang Mặc Thiên, định hỏi cô xem qua ai là Tam Thúc .
chạm mắt với cô nhóc, cô mở miệng :
“Anh vẫn còn thiếu năm trăm ?”
Cố Thiếu Đình: “……”
Về khoản đầu óc rộng rãi, ai đọ với con nhóc !
Nhà bọn họ một tiểu tổ tông như thế , chắc chắn là độc nhất vô nhị đời, nay từng , cũng bao giờ !
Cố Thiếu Đình thở dài bất lực, cô nhóc, ngoài bất đắc dĩ thì vẫn là bất đắc dĩ.
Anh nhanh chóng chuyển khoản cho cô.
Thấy cô vui vẻ nhận tiền, Cố Thiếu Đình bất giác thở dài.
Anh trầm giọng hỏi:
“Thiên Thiên, em rõ ràng thể sống sung túc, cơm áo lo, cả nhà yêu thương… Vậy mà bỏ rơi ở vùng núi nghèo khổ, chịu khổ suốt hai mươi năm. Em sự thật ? Không ai bắt cóc em năm đó ?”
Mặc Thiên , chớp mắt, thản nhiên đáp:
“Cũng mà. Nhà các là chẳng thông minh lắm.”
Cố Thiếu Đình: “……”
Anh siết chặt nắm đấm, động tay …
tiếc là Mặc Thiên kiểu dừng đúng lúc.
Không những dừng, mà còn đổ thêm dầu lửa:
“Cũng may bắt cóc , nếu nhà các sớm tiêu đời .
“Giờ về , tức là kế hoạch của xôi hỏng bỏng .”
“Sau nhất định sẽ hối hận vì ném tới thôn Đại Đạo. Đó chính là khởi đầu cho sự thất bại của !”
“ gặp bây giờ. Đợi phá vỡ cục diện nguy hiểm của , khiến hối hận, khiến đập đầu tường, sẽ đến nhạo .”
Càng , Mặc Thiên càng đắc ý, cuối cùng tự vui vẻ…
Cô khoác túi xách, bước chân nhẹ nhàng, ngay cả Tiểu Vũ Vệ cũng nhảy nhót vui vẻ theo…
Cố Thiếu Đình phía Mặc Thiên.
Nhìn theo bóng lưng tràn đầy niềm vui .
Anh nuốt ngược cơn giận xuống, lặng lẽ tụng kinh trong lòng…
Đừng tức giận…
Cuộc đời giống như một vở kịch, vì duyên mới tụ họp…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-176-con-co-thoi-gian-hop-ban-chuyen-thu-don-xac-a.html.]
Anh em một đời cứ để nó trôi qua…
Bị cô nhóc tức c.h.ế.t cũng ai thế …
Lúc , trong phòng họp của đồn cảnh sát, cuộc họp vẫn đang diễn .
Mặc Thiên bên ngoài, qua khe hở của rèm lá sách, tấm bảng đen phía phòng họp.
Trên bảng chi chít những đường nét nguệch ngoạc, loằng ngoằng, cô hiểu nổi.
Chỉ liếc một cái, Mặc Thiên liền dời ánh mắt, sang góc , nơi bốn tấm ảnh phụ nữ dán ngay ngắn.
Cô chăm chú quan sát gương mặt của bốn phụ nữ .
Theo thói quen nghề nghiệp, cô bấm đốt ngón tay tính toán.
Một lát , ngón tay bỗng khựng , ánh mắt Mặc Thiên cũng thoáng sững sờ.
Cô chần chừ lâu, sải bước đến phòng họp, thản nhiên đẩy cửa mà thèm gõ.
Ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía cô.
Mặc Thiên chẳng hề bận tâm, thoải mái nghênh đón những ánh , bước với dáng vẻ đầy tự tin.
Quả là mang tiềm năng của một xã giao trâu chính hiệu…
Thực , Mặc Thiên thích xen chuyện của khác.
cô phát hiện , bốn phụ nữ rõ ràng tướng trường thọ, mà khi bói toán thấy họ đều đang cận kề cái chết.
Thậm chí, thời điểm tử vong mà cô tính , cũng chênh lệch là bao.
Điều khiến Mặc Thiên tò mò— rốt cuộc họ gặp chuyện gì?
Thế nên, cô mới quyết định bước phòng họp.
Mặc Thiên giơ tay chỉ bốn bảng.
“Mấy cứu họ ? Không kịp nữa . Sao vẫn còn thời gian họp ở đây? Đang bàn cách thu dọn xác ?”
”……”
Cả phòng họp rơi im lặng.
Dù là quen từng gặp Mặc Thiên, tất cả đều nên đáp thế nào.
Bọn họ cứu ?!
Nếu họ ở , thể đây họp chắc?!
Cố Thiếu Đình đến thấy con nhóc nhà buông lời ngông cuồng…
Anh nhắm mắt, mày nhíu chặt đến mức nhăn tít cả .
Hỏng , công sức tụng kinh lúc nãy xem như đổ sông đổ bể.
Không tức giận, tức giận…
Làm mà tức !
Đến thần tiên mà gặp cô nhóc cũng tức sôi máu!
Cố Thiếu Đình thở dài, sải bước đến kéo Mặc Thiên lưng .
Anh lễ phép xin các đồng nghiệp:
“Xin , phiền cuộc họp của .”
Nói xong, định kéo cô ngoài.
Họp nội bộ của cảnh sát, thể để ngoài lung tung chắc…
đáng tiếc, Mặc Thiên chịu .
Cô hất tay Cố Thiếu Đình , thản nhiên tiến về phía Đồng Anh Tư đang giữa phòng họp.
Đứng cạnh cô , Mặc Thiên thẳng:
“Tư Tư, họ kỳ lạ, dẫn xem thử .”
Lúc , đến Đồng Anh Tư cũng nên phản ứng thế nào với cô nhóc nữa.
Bên , đội trưởng Khâu đang chằm chằm đầy cảnh giác.
Nếu cô đồng ý để Mặc Thiên tham gia vụ án, hôm nay Khâu đội trưởng chắc chắn sẽ tố cô một trận trò.
Đồng Anh Tư lén nháy mắt với Mặc Thiên một cái.
Sau đó, cô đổi giọng nghiêm túc:
“Mặc Thiên, bây giờ đang họp. Tiến triển vụ án là thông tin tuyệt mật, em ngoài . Đợi khi nào quyết định tuyển dụng của em hiệu lực, chị sẽ bàn bạc với em .”
Đồng Anh Tư vốn định đợi Khâu đội trưởng rời mới chuyện.
cô quên mất một điều…
Con nhóc sắc mặt khác!
Mặc Thiên cô, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:
“Còn bắt chờ? À! Hóa là giúp an hồn cho họ. Một năm trăm, bốn hai ngàn, giá niêm yết, tuyệt đối công bằng.”
Đồng Anh Tư: “……”
Tiểu tổ tông , em phá đài đấy…
Khâu lão hổ bên lát nữa chắc chắn sẽ đá em khỏi phòng họp mất thôi…