Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 178: Tìm kiếm bốn bà mẹ

Cập nhật lúc: 2025-04-02 07:21:07
Lượt xem: 177

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mọi chăm chú theo ngón tay của Mặc Thiên, hồi lâu ai câu nào.

Bởi vì họ đang nghi ngờ—

Liệu “đại sư” khi nào cũng nhầm ?

Vị trí mà Mặc Thiên chỉ—

Thậm chí còn bản đồ.

Mà là bảng đen ngoài

Mọi cạn lời.

Đại sư , bây giờ lúc đùa giỡn

Đồng Anh Tư chằm chằm tấm bảng đen, đưa tay day trán.

Cô hắng giọng hai tiếng, hỏi Mặc Thiên:

“Thiên Thiên, em chúng tìm đây? Một vùng đất đen trống trơn ?”

Mặc Thiên ngón tay của , gõ gõ đúng vị trí đó.

“Ngay tại hướng .”

Mọi : ”…”

Nếu xét theo hướng chỉ, thì nơi đó cách Thượng Kinh cả ngàn dặm.

Thậm chí khỏi tỉnh!

Mà với mức độ kiểm soát nghiêm ngặt của Thượng Kinh, đừng là bốn sống, ngay cả bốn miếng thịt đông lạnh, nếu đủ thủ tục thì cũng thể vận chuyển .

Đám cảnh sát ở Đông Sơn bắt đầu thấy lo lắng.

Không lẽ đại sư tính ?

Vì giữ thể diện, nên bịa bừa một chỗ?

Đại sư , xin cô đừng vô trách nhiệm như !

Sự nghiệp của chúng chịu nổi một câu vu vơ của cô

Cả phòng bất động.

Ai nấy đều vẻ mặt khó tả.

Mặc Thiên khó hiểu họ.

“Các cứu ?”

Cô cầm cây thước trong phòng họp, gõ gõ chiếc đồng hồ bảng đen.

“Bây giờ lái xe , khi vẫn kịp thấy sống .”

Lời thốt

Cả phòng họp lập tức im bặt.

Qua vài giây, đồng loạt vang lên hai giọng :

“Chuẩn xuất phát.”

Một nam, một nữ.

Mọi giọng liền nhận ngay—

Là đội trưởng Đồng và giáo sư Cố!

Hồi ly hôn, hai đúng là tâm linh tương thông.

Chỉ cần trao đổi ánh mắt, hiểu ngay ý đối phương.

Năm đó, cả phân cục Đông Sơn đều từng “ăn cẩu lương” của hai

Ăn đến mức no căng bụng.

Để đó nhận tin…

Cẩu lương độc!

Nghĩ , ai nấy đều xót xa nên lời.

Đồng Anh Tư lạnh lùng liếc mắt Cố Thiếu Đình.

Rồi thản nhiên thu hồi ánh mắt.

Cô đóng tập hồ sơ trong tay , dõng dạc lệnh:

“Có bất kỳ vấn đề gì, sẽ chịu trách nhiệm. Nếu cấp hỏi, các chỉ cần theo lệnh. Bây giờ thu dọn đồ đạc, chuẩn xuất phát.”

Đoàn trực chỉ tỉnh bên cạnh.

Từ Đông Sơn lái xe đến An Tân, ước tính mất sáu tiếng đồng hồ, trong điều kiện đường sá thuận lợi.

So với Đông Sơn, Tây Thủy gần hơn nhiều, vì nó giáp ranh với An Tân.

Cả đoàn bôn ba suốt dọc đường.

Khi đến nơi—

Trời tối đen.

Mặc Thiên một tay cầm bát quái bàn, tính toán, chỉ đường cho tài xế.

Thời gian trôi qua từng phút một.

Cho đến 10:45 tối—

Mặc Thiên bỗng nhiên đập tay xuống bát quái bàn.

“Tới .”

Mọi đồng loạt ngoài cửa sổ.

Ngay khoảnh khắc đó—

Ai nấy đều ngơ ngác trợn tròn mắt.

Đại sư Mặc Thiên đúng là thần nhân!

Ngay cả dân bản địa của An Tân, chắc

Ở đây một nơi hoang vu đến !

Những ngôi nhà gạch đổ nát,

Cỏ dại mọc lan tràn bên ngoài.

Cả ngôi làng nhỏ một ánh đèn nào.

Thứ duy nhất chiếu sáng,

Chỉ chiếc xe cảnh sát họ đang

Mọi nghi hoặc quanh.

Không khỏi lo lắng một điều—

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-178-tim-kiem-bon-ba-me.html.]

Không lẽ họ “đại sư” lừa lên núi sơn tặc?

Trước khi ai kịp xuống xe điều tra—

Đã chứng minh rằng, Mặc Thiên hề sai.

Nơi cô đến—

Chính xác!

Người chứng minh lời Mặc Thiên

Không ai khác, chính là Đội trưởng Khâu, sáng nay còn bất hòa với phân cục Đông Sơn.

Xe cảnh sát của ông đỗ ngay xa.

Khi thấy biển xe quen thuộc

Ngay lập tức tin tưởng vị trí mà Mặc Thiên chỉ .

Khâu Vĩ Thành là một lão cảnh sát dày dặn kinh nghiệm, nghiên cứu khoa học hình sự nhiều năm, tuyệt đối là một cao thủ phá án.

Nếu ngay cả ông cũng tìm đến đây—

Điều đó chứng tỏ, Mặc Thiên hề sai.

Đám cảnh sát trẻ của Đông Sơn một nữa quỳ rạp sự thần toán của cô.

Sao thể nghi ngờ đại sư chứ?!

Thà nghi ngờ vợ ngoại tình.

Chứ thể nghi ngờ “cái miệng quạ đen” của Mặc Thiên!

Mọi lập tức xuống xe.

tiến đến gõ cửa sổ xe của Đội trưởng Khâu.

gõ xong mới phát hiện—

Bên trong chẳng ai.

Nắp ca-pô xe phía vẫn còn nóng, rõ ràng ông cũng chỉ mới đến đây lâu.

Mọi đảo mắt xung quanh, tìm kiếm tung tích của Đội trưởng Khâu.

Bốn phía tĩnh lặng đến đáng sợ.

Tĩnh lặng đến mức… ngay cả tiếng chim hót, côn trùng kêu cũng .

Cả ngôi làng nhỏ, giống như một vùng đất chết.

Cơn gió lạnh đầu đông thổi vù vù mặt—

Lạnh đến mức khiến bất giác rùng .

Mẹ nó, đây là nơi quỷ quái gì thế ?!

Cảnh sát cũng là !

Cảnh sát cũng sợ ma!

Ai nấy sắc mặt đều tự nhiên.

Chỉ Mặc Thiên là vẫn thản nhiên bước con đường nhỏ hoang vắng.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cỏ dại hai bên cao gần đến nửa ,

Thân hình gầy nhỏ của cô, đôi khi còn che khuất giữa đám cỏ.

Lúc , đám cảnh sát trẻ cảm thấy Mặc Thiên cao lớn vô cùng—

Như một ngọn núi vững chãi thể dựa .

Thấy cô sắp mất hút, họ lập tức đuổi theo ngay ,

Không ai rời xa đại sư của họ dù chỉ một bước…

Cả đội chậm , bám sát phía Mặc Thiên.

Cô xoay bát quái, tìm kiếm phương hướng.

Ngôi làng c.h.ế.t lặng.

Chỉ vài tiếng bước chân nặng nề, chậm rãi, vang lên đều đặn trong màn đêm.

Sột soạt—

Sột soạt—

Từng âm thanh, như những mũi kim vô hình, liên tục đ.â.m tim.

Không ai đoán

Đến khi nào, cây kim đó sẽ đ.â.m xuống thật sự…

Mặc Thiên dẫn đường, đến một căn nhà đổ nát, dừng .

Cô đưa tay chạm tay nắm cửa.

Ngay khoảnh khắc đó—

“A——!!”

Một tiếng thét chói tai vang lên từ phía !

Cả đội giật b.ắ.n .

Đồng loạt hét theo!

Sau đó tất cả ngoắt , trừng mắt về phía hét.

Hóa là một cảnh sát trẻ mới trường một năm.

Tố chất tâm lý còn đủ vững.

Cậu ôm chặt ngực, thở hổn hển, liên tục cúi đầu xin :

“Xin ! Xin ! sai ! thấy Đại sư Thiên Thiên sắp mở cửa… sợ quá!!”

Cậu xong, suýt chút nữa mếu luôn tại chỗ.

Đám cảnh sát già thở dài, vỗ vai cảnh cáo:

“Bình tĩnh ! Đừng tự dọa chính !”

Cảnh sát trẻ hổ gật đầu, tiếp tục xin .

Cả đội dọa một phen hú hồn.

Sau đó mới cánh cửa căn nhà hoang.

xong—

Sắc mặt tất cả đột nhiên đại biến.

Đồng thanh hét lớn:

“A a a a a a a a a a——!!!”

Loading...