Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 179: Mặc Thiên – Yêu quái này tôi đánh không lại
Cập nhật lúc: 2025-04-02 07:25:50
Lượt xem: 234
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không thể trách hét lên.
Ai mà hoảng khi đột ngột đối diện với một hiện trường g.i.ế.c ?!
Căn nhà gạch cũ kỹ, tối tăm ban nãy, đột nhiên sáng lên ánh đèn dầu leo lét ngay khoảnh khắc họ .
Cánh cửa Mặc Thiên đẩy , đúng lúc hiện bóng dáng Đội trưởng Khâu và một cảnh sát khác.
Hai xoắn chặt .
Khâu Vĩ Thành siết chặt cổ viên cảnh sát, từng đường gân xanh cánh tay nổi rõ.
Cảnh sát há to miệng, lưỡi thè , ánh đèn dầu mờ nhạt, cả khuôn mặt tím tái, vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Bên ngoài, bừng tỉnh.
Sau một giây hét lên, ba lao thẳng phòng để cứu .
Họ là đồng đội lâu năm, phối hợp ăn ý cần nhiều.
Hai vòng phía Khâu Vĩ Thành.
Còn Đội trưởng Đồng Anh Tư trực tiếp lao đến từ chính diện, cửa khóa chặt cổ tay Khâu Vĩ Thành.
ngay khoảnh khắc chạm da ông —
Cả Đồng Anh Tư rợn lên một lớp da gà.
Lạnh!
Lạnh buốt tận xương tủy!
Là một cảnh sát từng tiếp xúc với vô thi thể, chỉ chạm nhẹ cũng đủ khiến cô lạnh sống lưng.
Hơi thở của tử vong bao trùm.
Báo động trong lòng reo vang điên cuồng.
Hai đồng đội phía vị trí, thấy Đội trưởng Đồng khống chế tay của Khâu Vĩ Thành, bọn họ lập tức tiến lên, định bịt mũi và miệng ông để khống chế.
…
Kế hoạch dù hảo—
Tình huống theo dự liệu.
Hai cảnh sát bước tới, còn kịp chạm Khâu Vĩ Thành—
Bỗng nhiên, từ trung, hai sinh vật kỳ quái lao xuống!
“Bịch—!!”
Chúng đánh bật hai ngoài.
Hai cảnh sát ngã mạnh xuống đất, lạc mất cơ hội.
Ngay lập tức, Cố Thiếu Đình và một cảnh sát khác xông lên tiếp ứng.
Vốn dĩ họ còn kiêng dè, tổn thương Đội trưởng Khâu.
tình thế lúc , chẳng thể lo nhiều nữa!
Hai vớ lấy gạch đá đất.
Giơ lên cao—
Nhắm thẳng đầu Khâu Vĩ Thành mà nện xuống!
ngay giây phút đó—
“Cạch!”
Khâu Vĩ Thành bỗng nhiên ngẩng đầu.
Hai mắt đỏ rực như máu.
Khóe miệng ông nhe , để lộ hàm răng trắng nhởn, bật khanh khách.
Ngay đó—
Một luồng sức mạnh khổng lồ từ cơ thể ông bung .
Tất cả xung quanh hất văng !
Ngay cả Đội trưởng Đồng cũng ngoại lệ!
duy chỉ viên cảnh sát trong tay ông —
Vẫn bóp chặt buông.
Thân thể cảnh sát mềm nhũn như sợi mì,
Ngay cả cũng vững.
Miệng há to, hô hấp đứt quãng,
Mặt còn chút máu,
Chỉ còn sắc xám tro của tử vong.
Chỉ cần một thở nữa thôi—
Anh sẽ ngừng thở.
Cố Thiếu Đình ngã xuống đất,
Ngay lập tức vớ lấy gạch đá ném điên cuồng, ném gào:
“Thiên Thiên! Thiên Thiên! Mau cứu !!”
Con nhóc ?!
Từ lúc mở cửa chạy mất dạng!
Không trốn xó nào !
Chỗ đánh đến long trời lở đất,
Cô còn chịu , chẳng lẽ định đến đây thu dọn xác c.h.ế.t chắc?!
May mà ngay đó—
Một cái đầu nhỏ ló từ lỗ thủng tường.
Mặc Thiên thò nửa , Khâu Vĩ Thành phát điên.
Bình tĩnh phán một câu:
“ thứ gì nhập ông … đánh .”
”!!!”
Toàn bộ cảnh sát sụp đổ tinh thần tại chỗ.
Mặc Thiên đại sư,
Người từng một san bằng sào huyệt tội phạm, giờ đánh Đội trưởng Khâu?
Vậy viên cảnh sát trong tay ông ?!
Tất cả bất chấp thương tích, từng xông lên liều mạng với Khâu Vĩ Thành.
Dù thế nào, cũng cứu lấy đồng đội của họ!
trong căn phòng —
Không chỉ Khâu Vĩ Thành.
Mà còn những sinh vật kỳ lạ, giống dơi nhưng dơi, bay loạn xạ khắp nơi.
Chúng mạnh mẽ như trâu mộng,
Đến mức Khâu Vĩ Thành cần tay—
Chỉ riêng đám sinh vật , đủ để chặn tất cả !
Cảnh sát phát điên.
Vơ lấy tất cả những gì thể dùng vũ khí,
Từ cành cây đến gạch vỡ,
Chỉ tiếc mang theo súng!
Mặc Thiên thu trong lỗ thủng, nhíu mày.
Nhẹ nhàng lên tiếng:
“Ê, đừng đánh vội—”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-179-mac-thien-yeu-quai-nay-toi-danh-khong-lai.html.]
chẳng ai thấy.
Bên đánh đến trời sập,
Không một ai thời gian để để ý đến cô.
Mặc Thiên bất đắc dĩ thở dài,
Bắt đầu chui từ lỗ thủng.
Vẫn với tốc độ chậm rì của một con rùa.
Thậm chí còn chậm hơn bình thường.
Bởi vì trong tay cô vẫn còn ôm một ổ trứng.
Vịt Bay Lạc Bầy
Trứng xanh lục, lấm tấm đốm đen, kích cỡ bé xíu như trứng cút.
lúc Mặc Thiên chui ,
Một viên cảnh sát hất văng,
Bay thẳng về phía cô!
Lần , Mặc Thiên phản ứng nhanh hơn.
Cô lập tức né sang một bên,
Tránh cho viên cảnh sát đ.â.m sầm .
“Bịch—”
Anh đập thẳng xuống đất,
Bụi đất tung mù mịt, miệng rên rỉ ai oán:
“Ối dồi ôi… a đau… đau quá…”
Mặc Thiên chẳng buồn để ý.
Cô vội cúi đầu kiểm tra ổ trứng trong tay.
Thấy vẫn còn nguyên vẹn, cuối cùng mới yên tâm thở phào.
Sau đó—
Cô bất lực liếc đám cảnh sát trẻ.
Quả là dũng mãnh…
Đánh , vẫn cứ lao lên.
Mặc Thiên rón rén bước tới, cố gắng che chắn ổ trứng lưng .
Cuối cùng, cũng chờ cơ hội!
Lợi dụng lúc đánh văng ,
Cô chen lên mặt Khâu Vĩ Thành.
Một tay đỡ ổ trứng,
Giơ lên mặt ông ,
Đắc ý khoe khoang—
“Ê, yêu quái, con trai ngươi ở đây !”
Nghe thấy giọng Mặc Thiên,
Ánh mắt Khâu Vĩ Thành lập tức dời qua.
Chỉ trong nháy mắt—
Hai mắt ông trợn to,
Gắt gao dán chặt những quả trứng màu xanh.
Mặc Thiên một tay đỡ trứng, tay còn nhón một quả,
Đưa lên mặt lắc qua lắc .
“Nhìn thấy ? Con ruột của ông đấy!”
“Muốn lấy ? Vậy thả !”
Cô , hất cằm, hiệu cho Khâu Vĩ Thành thả cảnh sát .
Ánh mắt Khâu Vĩ Thành bừng bừng lửa giận, ông trừng trừng Mặc Thiên một lúc lâu,
Cuối cùng mới mở miệng .
Giọng của ông kỳ quái—
Không giọng nam, cũng chẳng giọng nữ, giống như biến đổi bằng máy móc.
“Trả trứng cho , sẽ thả .”
“Ồ.” Mặc Thiên hờ hững đáp.
Sau đó—
“Vèo—”
Tay cô buông lỏng.
“Bốp!”
Quả trứng nhỏ xíu rơi thẳng xuống đất.
Vỡ nát .
Dòng dịch đỏ vàng loang lổ lan nền đất.
Mắt Khâu Vĩ Thành trợn trừng kinh hoàng.
Miệng ông há hốc, tay run rẩy vươn về phía quả trứng vỡ,
Toàn run lẩy bẩy.
Từ nét mặt ông , thể thấy rõ ràng nỗi đau mất con.
Hồi lâu , Khâu Vĩ Thành chợt bừng tỉnh.
Nắm đ.ấ.m siết chặt, gầm lên giận dữ, vung thẳng về phía Mặc Thiên!
còn kịp tay, Mặc Thiên giơ thêm một quả trứng khác lên.
Trong tay cô vẫn còn năm quả, đủ để chơi tiếp một lúc!
“Thả ?”
“ đếm đây—”
“Ba… hai…”
Đừng Mặc Thiên lúc nào cũng chậm chạp,
khi đếm ngược, cô nhanh đến đáng sợ.
Một giây thể đếm mười !
Lần , Khâu Vĩ Thành dám đánh cược nữa.
Ông lập tức buông tay, hất viên cảnh sát ngoài.
“Bịch!”
Cảnh sát ngã sõng soài xuống đất.
Đội trưởng Đồng Anh Tư lập tức lao tới kiểm tra.
May mà vẫn còn thở, há miệng hớp từng ngụm khí.
Phải đến mười mấy nhịp thở , mới bắt đầu hô hấp bình thường trở .
Thấy , mới nhẹ nhõm.
Cố Thiếu Đình thở dài một .
Giờ mới cảm nhận cơn đau cơ thể.
Những sinh vật kỳ quái , ăn thuốc tăng lực gì,
Chỉ chúng đ.â.m sượt qua, cũng cảm giác như búa tạ đập trúng.
Anh bất lực bóng lưng Mặc Thiên.
“Tiểu tổ tông, em đúng là thần tiên thật đấy…”
Rõ ràng cách cứu , chịu sớm hơn một chút?!