Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 189: Tổ trưởng Khâu: Cô ta chính là một kẻ bịp bợm!

Cập nhật lúc: 2025-04-03 13:26:50
Lượt xem: 182

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mọi màn hình điện thoại, tràn ngập những bài “Thương xót ca ca”, đến mức ai nấy đều ngơ ngác, sững sờ.

Chỉ khi hết bản “tố cáo” do trợ lý của đại minh tinh đăng tải, họ mới hiểu “ca ca” chịu nỗi oan ức lớn đến mức nào…

Hóa , Hứa Dịch Nhiên đăng một tin báo cảnh sát tài khoản cá nhân của .

Hắn còn ám chỉ rằng đối thủ cạnh tranh mua chuộc paparazzi, đột nhập nhà , sắp đặt các vật phẩm mê tín dị đoan nhằm hãm hại .

Chưa hết, Hứa Dịch Nhiên còn khôn khéo cảm ơn hai “ để danh tính”.

Hắn rằng nếu thể tìm họ, nhất định sẽ hậu tạ.

Một màn tẩy trắng bài bản như , thành công giúp rũ sạch liên quan đến vụ án.

Phải rằng, công ty quản lý của đại minh tinh quả thực quá lợi hại!

Bôi nhọ khác, đổ vấy trách nhiệm, vu oan giá họa— tất cả những chiêu trò , bọn họ chơi quá thuần thục!

thì—

Yêu quái còn trong nhà .

Hai paparazzi đột nhập trái phép là sự thật thể chối cãi.

Hơn nữa, chuyện yêu ma quỷ quái, bên tuyệt đối sẽ chính thức mặt tuyên bố.

Nói cách khác—

Nếu tìm bằng chứng chứng minh chính Hứa Dịch Nhiên sang Đông Nam Á thỉnh “Cổ Lan Yêu” về, thì nhiều nhất cũng chỉ cần bỏ tiền dàn xếp thỏa.

nếu tìm chứng cứ, chứng minh là tự tay mời yêu về, thì vụ án chẳng khác nào một vụ án chết.

Người hại đành chịu thiệt.

Kẻ phạm tội vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Công bằng ư?

Thế giới vốn dĩ công bằng.

Các cảnh sát hình sự từng chứng kiến vô vụ án phạm đạo đức nhưng phạm pháp.

Người hại kiện cũng chẳng nơi nào giải quyết, chỉ thể nuốt cay đắng lòng.

mắt, vụ án chính là một điển hình.

Thậm chí, nó còn quá sức nực

Lần , kẻ thủ ác còn thể bôi nhọ khác để tẩy trắng bản !

Nghĩ đến kết cục thể xảy , một đám cảnh sát tức đến nghiến răng nghiến lợi.

“Cái thằng Hứa Dịch Nhiên , thật đáng chết! chỉ một phát s.ú.n.g tiễn , tránh cho tiếp tục hại !”

“Này, đừng lung tung! Chú ý kỷ luật! mà yên tâm, loại tai họa tuyệt đối thể sống lâu , ông trời sẽ trừng phạt !”

“Cho sống thêm một ngày cũng là bất công với bốn ! Thằng súc sinh , nó đáng lấy cái c.h.ế.t để chuộc tội! Vậy mà còn dám lớn giọng gào oan, đúng là hổ!”

Ba viên cảnh sát, đều là những tràn đầy chính nghĩa, bốc đồng nhưng đầy căm phẫn.

Nghĩ đến việc luật pháp thể trừng trị tên khốn , cả họ bừng bừng lửa giận.

lúc , Mặc Thiên ôm đại yêu trong ngực, tay xách tiểu yêu, chậm rãi bước qua.

Cô bỗng dừng bước, nghiêng đầu ba .

“Ông trời bận, rảnh xử lý lưu manh .”

Ba cảnh sát: “……”

Đại sư, cô cần đổ thêm dầu lửa ?!

Bọn chỉ đang than thở thôi mà.

Cũng thấy ai, thực sự thể nhờ cậy ông trời

Cả ba im lặng, chỉ chằm chằm đại sư.

Mặc Thiên bọn họ, bỗng nhiên khoe hàm răng trắng tinh, híp mắt:

“Ông trời bận, nhưng thì rảnh mà!”

Ba cảnh sát sững sờ, hiểu gì mà cô.

Chỉ thấy cô tinh quái nháy mắt với bọn họ một cái:

“Chúng bỏ đói tiểu yêu hai ngày, trả nó về chủ cũ— tặng cho đại minh tinh !”

Nói xong, Mặc Thiên lắc lư cái túi đựng yêu quái, thong dong rời .

Ba viên cảnh sát .

Không hẹn mà cùng nháy mắt với đối phương.

Dùng yêu thuật để đấu yêu thuật?

Lấy gậy ông đập lưng ông?

Cả nhóm tìm một khách sạn trong thành phố gần ngôi làng hoang nhất để nghỉ qua đêm.

thì họ cũng cuồng suốt hơn hai mươi tiếng liên tục, mà còn trong tình trạng căng thẳng và quá tải cao độ.

Mọi đều kiệt sức.

Sau khi đặt phòng xong, ai nấy đều nhanh chóng tắm, chẳng mấy chốc chìm giấc ngủ say.

Đến khi tỉnh dậy, trời gần hoàng hôn.

Ngủ đủ giấc, cả nhóm cuối cùng cũng hồi phục tinh thần.

Mọi xuống lầu ăn tối , dự định khi ăn xong sẽ thu dọn hành lý, lên đường về nhà.

— Cũng đúng lúc đó.

Ngay khi họ rời , tổ trưởng Khâu tỉnh .

Ông mở mắt, đờ đẫn xung quanh—

Đây là ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-189-to-truong-khau-co-ta-chinh-la-mot-ke-bip-bom.html.]

Không ông đang làng hoang để bắt ?

Vậy… ?

Khâu Vĩ Thành cố gắng nhớ , nhưng chẳng nhớ nổi bất cứ điều gì.

Toàn đau nhức, như thể leo núi suốt một ngày dài, tê cứng đến mức còn cảm giác, chẳng chỗ nào giống như cơ thể của chính nữa.

Ông gắng gượng dậy khỏi giường, kéo cửa phòng định ngoài tìm .

mở cửa

Kẻ oan gia ngõ hẹp, ai khác, chính là con nhóc nhà họ Cố!

Cô bé ôm một bọc vải đỏ trong tay, lắc lư tới.

Khâu Vĩ Thành nhíu mày, giọng gằn xuống: “Cô gì ở đây?”

Mặc Thiên dừng bước, ngước mắt lên thẳng ông.

đến bắt kẻ g.i.ế.c .”

Nghe thấy ba chữ , Khâu Vĩ Thành lập tức cảnh giác: “Kẻ g.i.ế.c ?”

Mặc Thiên giơ tay lên, chỉ thẳng ông: “Là ông đó.”

Khâu Vĩ Thành: “……”

Con nhóc bệnh nhẹ .

Ông nhất định về báo cáo Đông Sơn phân cục một trận!

Đông Sơn khu các ăn kiểu gì?

Lại còn mời một “đại tiên” về giúp điều tra án?

là nỗi sỉ nhục của giới cảnh sát!

Khâu Vĩ Thành năm nay năm mươi tuổi, từng nhập ngũ, đó mới chuyển sang cảnh sát, từng chịu bất kỳ trò mê tín dị đoan nào.

Ông bực bội chỉ tay mặt Mặc Thiên, quát:

“Cô cứ chờ đấy, tìm trai cô! Cô nhóc nhất định tống trở trường học mà rèn luyện từ đầu!

Nếu , lệch lạc tư tưởng, biến thành mối họa của xã hội đấy!”

“Ấy ! Tổ trưởng! Tổ trưởng, cuối cùng cũng tỉnh !”

Còn hết câu, phía tiếng của Tiểu Đào vang lên, cắt ngang lời ông.

Mấy cảnh sát khác cũng ăn xong trở về, đúng lúc bắt gặp tổ trưởng Khâu đang tranh cãi với đại sư Mặc Thiên.

Xem , tổ trưởng Khâu nhớ chuyện xảy đó.

Không hề quá, Mặc Thiên đại sư chính là ân nhân cứu mạng của tổ trưởng Khâu và Tiểu Đào.

Nếu lúc đó cứu Tiểu Đào khỏi tay Khâu Vĩ Thành, thì đời cả hai bọn họ đều xong đời .

Một trở thành tội phạm, một thành chết…

Không ai tin rằng tổ trưởng Khâu yêu vật nhập .

Trong mắt đời, chuyện chẳng khác nào cố ý g.i.ế.c

Tiểu Đào vội vàng chạy đến, gượng Khâu Vĩ Thành:

“Tổ trưởng, nhớ chút gì về chuyện hôm qua ?”

Vết bầm tím cổ vẫn còn rõ ràng—một vệt sâu hoắm ngay giữa cổ, kèm theo những chấm m.á.u sẫm đỏ, trông thấy mà lạnh cả sống lưng.

Khâu Vĩ Thành nhíu chặt mày, ánh mắt trầm xuống khi thấy cổ của Tiểu Đào.

“Cổ ? Gặp hung thủ ? Còn bốn phụ nữ …”

Đột nhiên, ông nhớ đến câu “kẻ g.i.ế.c ” mà Mặc Thiên khi nãy.

Câu ngắt ngang giữa chừng, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.

“Cả bốn phụ nữ… đều c.h.ế.t ?”

Vừa sắc mặt tổ trưởng, Tiểu Đào ngay ông nghĩ sai hướng .

Cậu vội vàng giải thích:

“Không, , cả bốn nạn nhân đều cứu ! Còn vết thương của … ừm…”

“Là do chính gây .”

Tiểu Đào còn đang loay hoay tìm cách chuyện yêu quái nhập với tổ trưởng, thì Mặc Thiên nhanh nhảu trả lời .

Vịt Bay Lạc Bầy

điểm danh—Khâu Vĩ Thành—lập tức nổi giận.

“Nói bậy bạ! thể hại đồng đội của !”

“Ai dẫn cô đến đây? Là tổ trưởng Đồng ? Mau gọi cô đến gặp ! nhất định chuyện rõ ràng với cô !”

Cơn giận bừng bừng mặt, sắc xanh sắc đen phiên hiện lên.

Tiểu Đào tổ trưởng quát, chỉ gượng.

Tổ trưởng , thật sự suýt trở thành kẻ g.i.ế.c đấy…

cũng suýt thành c.h.ế.t luôn…

Còn đang mắng … chính là ân nhân cứu mạng đấy!

Tiểu Đào vội vàng nháy mắt hiệu:

“Tổ trưởng, tổ trưởng, ! Chuyện dài lắm, Mặc Thiên đại sư—”

“Đại sư cái rắm!”

Khâu Vĩ Thành Tiểu Đào gọi cô bé là “đại sư”, lập tức bực đến mức thèm để ý chớp mắt như đèn flash nữa.

Ông chỉ thẳng tay Mặc Thiên, mặt đầy ghét bỏ:

“Cô chỉ là một tên bịp bợm!”

“……”

Rồi xong, hết chuyện để luôn .

Loading...