Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 293: Vũ Tuyết hạ thuốc Mặc Thiên
Cập nhật lúc: 2025-04-10 12:27:10
Lượt xem: 161
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặc Thiên và Vũ Tuyết phía , Trì Tu Viễn theo sát phía .
Anh đang chờ xem con bé còn bày chiêu trò gì nữa.
Gió lạnh rít từng cơn núi, may mà bình thường thấy mấy thứ kỳ quái.
Núi vốn cao, đường núi sửa sang khá bằng phẳng, leo lên khó.
Mặc Thiên và Vũ Tuyết nhanh chóng tới lưng chừng núi.
Vũ Tuyết liếc một cái, thấy nhóm vẫn còn cách một đoạn, lúc mới ghé sát tai Mặc Thiên, nhỏ giọng hỏi:
“Thiên Thiên, em hiểu di thư ?”
Mặc Thiên: “Không hiểu.”
“Hả?” Vũ Tuyết hoảng lên, vội túm lấy tay cô.
Con bé gan cũng to thật!
Tên Trì Tu Viễn qua là kiểu lòng hiểm độc!
“Thiên Thiên, giờ ? Em lừa bọn họ , họ sẽ tha cho em .” Vũ Tuyết càng càng lo, đưa tay chạm tấm bùa hộ ngực, “Thiên Thiên, cái bùa … bảo vệ hai đứa ?”
Mặc Thiên trả lời thẳng.
Vũ Tuyết chẳng hiểu cô đang toan tính gì, tất nhiên càng thêm bất an.
Mặc Thiên điềm tĩnh vỗ nhẹ lên tay cô:
“Dù hiểu di thư, nhưng em chỗ giấu đồ.”
Vũ Tuyết ngơ ngác: “…”
Không hiểu lắm…
Mặc Thiên cũng giải thích thêm, chỉ căn dặn tiếp:
“Về chuyện ba chị, tên họ Trì hết . Anh chắc chắn nhiều. Tối nay để thêm chút nữa, sáng mai là cảnh sát tới bắt .”
Nghe , Vũ Tuyết khẽ gật đầu.
Lúc , cả hai dừng một ngôi mộ.
Trên bia ghi tên Chung Tú Văn và một phụ nữ khác.
Đây là nơi âm khí nặng nhất núi.
Mặc dù trong di thư ghi rõ vị trí giấu đồ, nhưng Mặc Thiên : minh khí chỉ thể cất giữa nơi chết, như mới phát hiện.
Cho nên, căn nhà ma tuyệt đối nơi cất giấu.
Khả năng lớn nhất – chính là ngọn núi nơi Chung Tú Văn chôn cất.
Dù Mặc Thiên ngửi thấy mùi minh khí, nhưng cô “trợ thủ đắc lực” – Tiểu Hắc.
Chuyện tìm âm khí thì Tiểu Hắc cô cô là một.
Mặc Thiên lấy Tiểu Hắc trong lòng , đặt xuống đất vỗ nhẹ lên m.ô.n.g nó.
Tiểu Hắc lập tức biến mất màn đêm.
Trì Tu Viễn cô đầy cảnh giác, lạnh giọng cảnh cáo:
Vịt Bay Lạc Bầy
“Đừng giở trò, nếu tìm thấy, cô xuống đó bạn với bà Chung luôn .”
Mặc Thiên thèm để ý, chỉ về hướng Tiểu Hắc chạy.
Không bao lâu , từ một ngôi mộ phía xa vang lên tiếng mèo kêu.
Mặc Thiên lập tức chạy tới.
Chỉ thấy đó là một ngôi mộ cũ nát, bia đá rẻ tiền, nứt hết, ảnh đàn ông bia cũng mờ thấy rõ.
Tiểu Hắc bên cạnh, đang cào đất ở mé bia.
Trì Tu Viễn bước tới, nhíu mày hỏi:
“Cô tin con mèo đó ?”
Mặc Thiên nghiêng đầu :
“Không tin thì cứ thử xem.”
Trì Tu Viễn hừ lạnh một tiếng.
Lúc dù chỉ là một tia hy vọng, cũng thể bỏ qua.
Anh hiệu cho thuộc hạ.
Bốn lập tức chạy tới chỗ đốt vàng mã, lén lấy hai cái xẻng, bắt đầu đào đúng vị trí Tiểu Hắc chỉ.
Nói cũng lạ—
Đào sâu xuống bia mộ mà vẫn thấy đáy.
Đất bên rõ ràng từng động tới.
Bốn tiếp tục đào. Đào mãi, đào mãi… Cuối cùng, hơn một tiếng đồng hồ, họ thật sự đào một cái rương gỗ khớp khít, hở một khe!
Mắt Trì Tu Viễn sáng rực.
Anh chằm chằm cái rương, cùng khiêng nó lên.
Chiếc rương to, gỗ dày, trông chẳng khác gì một cái quan tài.
Vài hợp sức mới nhấc nó khỏi hố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-293-vu-tuyet-ha-thuoc-mac-thien.html.]
Khuôn mặt Trì Tu Viễn hiện rõ ý .
Một kẻ luôn lạnh như băng, lúc cũng trở nên dễ gần hơn một chút.
Chiếc rương tìm suốt hai năm trời – cuối cùng cũng lộ diện!
Chiếc rương đưa lên, Trì Tu Viễn thậm chí lệnh mở ngay.
Bởi – chính là lúc !
Anh lạnh lùng .
Mặc Thiên thấy , liền nhướng cằm về phía chiếc rương:
“Mở , chọn vài món.”
Trì Tu Viễn khẩy:
“Cô đúng là mơ mộng thật.”
Mặc Thiên nhíu mày:
“Sao? Muốn nuốt lời ?”
Trì Tu Viễn nửa miệng, ánh mắt lạnh băng, biểu cảm hiện rõ gương mặt vốn cứng đờ:
“Ban đầu còn tưởng cô giả ngốc, ngờ là thật sự ngu. Dám đòi chia một nửa? Hay là để tiễn cô lên đường , tiện thể đốt minh khí cho cô xài ở đó?”
Nói , lấy từ túi áo một chiếc lọ nhỏ.
Chiếc lọ màu vàng nhạt, trong suốt mờ mờ, bên trong là một thứ bột đen kịt.
Mặc Thiên liền nhận – cái lọ giống hệt lọ thuốc mà vợ viện trưởng trong trại tâm thần từng dùng để đầu độc hai vợ cũ của Kiều Thiên Thắng.
Cô nhướng mày:
“Ra là tên bệnh nhân tâm thần từng trốn thoát hôm đó?”
Bảo mất tích cả tuần trời, ai tìm .
Hôm đó, đúng một tuần mất tích, Trì Tu Viễn bất ngờ xuất hiện mặt Vũ Tuyết.
Không ngờ tìm đồ cổ mà còn tiện tay tóm cả tội phạm.
Thế nhưng Trì Tu Viễn chẳng buồn nhận.
Anh trừng mắt Mặc Thiên, khinh miệt :
“Cô mới là đồ thần kinh đấy. là Trì Tu Viễn, Trì tổng, rõ ?”
Nói , bất ngờ nhét lọ thuốc tay Vũ Tuyết.
Nhướng mày, giọng nhẹ bẫng:
“Đi, mở nắp, rắc bột lên con bé . Làm xong, sẽ cho cô cha cô đang ở .”
“Đây là thứ gì ?” – Vũ Tuyết hỏi.
Trì Tu Viễn buông lời thản nhiên: “Khiến cô quên chuyện xảy hôm nay.”
Vũ Tuyết nên tin .
Cô siết chặt nắm tay, nhưng gì tiếp theo.
lúc , giọng nhẹ nhàng như tiếng chuông gió của Mặc Thiên vang lên bên tai cô: “Chị hất , đừng nghĩ nữa.”
Vũ Tuyết đổ mồ hôi lạnh vì căng thẳng.
Cô liếc Trì Tu Viễn, thấy vẻ mặt bình thản như thể chẳng thấy gì.
Vũ Tuyết lúc mới sang Mặc Thiên.
Rồi lập tức bật nắp lọ, hắt thẳng Mặc Thiên.
Mặc Thiên tránh né.
Mặc cho lớp bột mịn vương đầy gương mặt cô.
Giây phút , Mặc Thiên thật sự cảm thấy may mắn vì rõ tác dụng của loại thuốc – như mới thể diễn tròn vai một cách hảo.
Ý diễn xuất lập tức bùng lên.
Ngay khi lớp bột chạm , cô như một con khỉ chọc giận, “vèo” một cái lao thẳng lên núi.
“Thiên Thiên!” – Vũ Tuyết vội vàng đưa tay túm lấy.
chỉ kịp chạm vạt áo Mặc Thiên.
Rồi chỉ thấy cô biến mất phía bên sườn núi…
Trì Tu Viễn bóng lưng Mặc Thiên khuất dần, khẽ lạnh.
“Sáng mai, cô sẽ xuất hiện ở chân núi.”
“Cái gì cơ!” – Vũ Tuyết hoảng hốt đến tái mét mặt mày.
nhanh, cô trấn tĩnh .
Không ngừng tự trấn an trong lòng: , , Thiên Thiên nhất định sẽ .
Ổn định tinh thần, Vũ Tuyết sang Trì Tu Viễn: “Rốt cuộc gì?”
“Làm gì ?” – Trì Tu Viễn khẽ nhạt.
Rồi đưa tay về phía Vũ Tuyết, chạm má cô.
“Từ hôm nay, cô là của bọn . Toàn bộ cảnh nãy hết . Nếu cô theo , chỉ con đường chết. nếu , sẽ cho cả ba nhà cô đoàn tụ.”