Mặc Thiên quan sát đàn ông , nhận thấy từng động tác, từng biểu cảm của đều chẳng khác gì một con bình thường. Hắn tuyệt đối quỷ nhập là xác c.h.ế.t vùng dậy.
Mặc Thiên hiểu nổi.
Mà gã đàn ông vẫn ngừng lao tới, nhào nàng. Một , thử hai. Đôi mắt sáng quắc, nụ gương mặt tái nhợt chẳng khác nào cảnh tượng cuối cùng trong một bộ phim kinh dị.
“Hóa cô cũng thích trò chơi ! Đợi bắt cô, nhất định sẽ xé nát cô từng mảnh một, từ từ mà xé!”
Hắn bước về phía Mặc Thiên, khóe miệng nhếch lên đầy vẻ dâm tà.
Thấy cô né tránh, càng thêm hưng phấn, há miệng chảy nước dãi, vươn bàn tay trắng bệch về phía nàng.
“Mỹ nhân nhỏ , sợ ?”
khi chạm Mặc Thiên, bỗng thấy mắt tối sầm —một tờ bùa vàng dán thẳng lên mặt!
Gã đàn ông cứng đờ tại chỗ, cả sững , ngay cả tiếng rên rỉ cũng phát nổi.
Lúc , Mặc Thiên mới thời gian đánh giá căn phòng.
Thì nơi đúng thật là một kho lạnh.
Tiếng máy móc vẫn đang chạy ù ù.
Bên trong kho lạnh đủ thứ đồ dùng, từ bàn ghế, máy tính, giường ngủ đến sofa.
Trên chiếc giường đơn còn vứt bừa bãi một chiếc điện thoại và một con búp bê trần trụi to bằng thật.
Con búp bê đó còn nguyên vẹn—một cánh tay, một cái chân tháo rời, quăng gầm giường…
Mặc Thiên khung cảnh quái dị , lòng dâng lên cảm giác ghê tởm khó tả.
Ánh mắt cô trở về gã đàn ông .
Tên , g.i.ế.c vợ, tù, lãnh án tử hình— vốn dĩ là một kẻ c.h.ế.t từ mười năm !
Những thông tin khớp với suy đoán của cô về lão yêu bà.
Chứ những gì trong hồ sơ của Đồng Đồng.
Mặc Thiên chằm chằm đàn ông thật lâu, đột nhiên trong lòng dâng lên một suy nghĩ.
Cô nâng tay, đặt lên ấn đường của .
Ngay khoảnh khắc , một luồng oán niệm dày đặc trào dâng!
Mặc Thiên nhắm chặt hai mắt.
Đầu ngón tay cô tỏa kim quang, chạm nhẹ lên mi tâm của .
Ngay lập tức, Mặc Thiên hít sâu một —
Tìm thấy !
Oán linh trẻ sơ sinh, cuối cùng cô cũng tìm thấy !
Thì , bộ hồn phách của oán linh đều hút thể gã đàn ông , tựa như đang giúp kéo dài sự sống.
Không chỉ bốn oán linh như nàng nghĩ.
Số lượng… đếm xuể.
Mặc Thiên thể cảm nhận hàng trăm, hàng ngàn oán linh đang giãy giụa, thét.
cô thể thấy chúng.
Vịt Bay Lạc Bầy
Chỉ thể dựa ý thức mà cảm nhận.
Mặc Thiên trầm ngâm hồi lâu.
Cô thử dùng linh lực dẫn dụ oán linh ngoài, hai tay kết ấn Kim Cang, điểm n.g.ự.c gã đàn ông, miệng niệm chú, dốc hết linh lực để kéo các oán linh giới chỉ của .
chỉ mới thử hai —
Cô buông tay, thu ấn chú.
Không thể cưỡng ép dẫn dụ!
Nếu cố chấp rút , những oán linh thể sẽ cùng gã đàn ông hồn phi phách tán!
Mặc Thiên lạnh mặt.
Cô hồi lâu, từ trong túi xách lục tìm, bao lâu lấy một tấm bùa khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-365-mac-thien-tim-duoc-oan-linh-tre-so-sinh.html.]
Mặc Thiên rút một cây ngân châm, nhẹ nhàng chọc ấn đường của , lập tức một dòng chất lỏng đen kịt rỉ .
Cô dùng đầu kim quệt lấy chất lỏng , bôi lên tấm bùa trong tay.
Sau đó, cô kẹp lấy tấm bùa, ném thẳng về phía con búp bê giường.
Tấm bùa dán lên—
Đôi mắt gã đàn ông bỗng trợn trừng, cả run lên dữ dội.
Mặc Thiên hờ hững : “Nó đau, thì nó chịu .”
Dứt lời, cô gỡ tấm bùa mặt xuống.
Gã đàn ông ngay lập tức ngã nhào xuống đất, ôm chặt cơ thể mà lăn lộn:
“AAAAAA! Đau! Đau quá! Cứu mạng! Mẹ ơi cứu con!”
Tiếng hét của còn dứt—
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng mở cửa…
Mặc Thiên ngẩng đầu chằm chằm cửa.
Không ngờ lão yêu bà đến nhanh như .
Giờ chạy cũng kịp, chỉ thể chính diện đối đầu.
Không lâu , cửa mở , lão yêu bà bước .
Ánh mắt bà sắc như dao, tràn đầy sát khí.
“Cô đây bằng cách nào?!”
Mặc Thiên vờ ngây ngô, giơ hai tay lên: “ thể dịch chuyển tức thời, vèo một cái là đến đây. Hắn là con trai bà ?”
Lão yêu bà cúi đầu gã đàn ông đang lăn lộn đất.
Bà vốn cảm nhận xâm nhập kho lạnh, vì mới lập tức chạy đến.
Bà híp mắt Mặc Thiên, nghiến răng, từng chữ từng chữ văng qua kẽ răng:
“Cô gì con trai ?! Mau thả nó !”
Mặc Thiên đảo mắt, lười biếng đáp: “Hắn bắt , xé xác , đương nhiên thể buông tha. bà cứ yên tâm, —chết——, ba bốn tiếng nữa là thôi.”
Cô nhún vai, thèm để tâm.
Lão yêu bà tức giận đến mức gân xanh nổi đầy tay.
“Cô tin ? Ta sẽ báo cảnh sát bắt cô!”
“Báo cảnh sát?” Mặc Thiên liền rộ lên. “Bà báo ! cũng lâu đồn.”
“Cô, cô, cô!” Lão yêu bà tức đến lắp bắp.
Bà trợn mắt Mặc Thiên, giọng lạnh lẽo: “Cô rốt cuộc gì? Ta , nếu còn dám quấy rối, sẽ đem hai đứa nhỏ đó đầu thai súc sinh!”
Nghe , Mặc Thiên còn đùa giỡn nữa.
Cô đưa tay : “Trả tiền. Suýt nữa quên mất, còn đòi tiền.”
Lão yêu bà nhíu mày: “Tiền gì?”
“Tiền mua búp bê. Tổng cộng tám trăm tám mươi tám đồng lẻ một xu.”
Lão bà đồng sững : “Lẻ một xu từ ?”
Mặc Thiên: “ đánh rơi trong nhà bà.”
Lão yêu bà: “……”
Bà tức đến run cả , nhưng còn cách nào khác, chỉ thể hiệu cho quản gia lấy tiền.
Mặc Thiên cầm tiền, xác nhận từng tờ, đó nhếch môi :
“Từ nay ân oán chấm dứt, bà c.h.ế.t việc bà chết, sống việc sống. cúng bái bà, cũng đốt vàng mã, nhưng sẽ tận lực tiễn bà lên đường.”
Dứt lời, cô nghênh ngang rời .
Lão yêu bà lạnh mặt theo bóng lưng cô, sang quản gia:
“Trong ba giờ, tra ngày sinh tháng đẻ của con nhãi đó! Ta xem, liệu nó sống qua đêm nay !”