Trong phòng, đều sợ c.h.ế.t khiếp.
Dù gì hôm qua còn gặp tiểu thư Hương Vi, ai cũng cô trông như thế nào.
Ai mà ngờ chỉ qua một đêm, bụng cô to như thể đang mang thai bảy, tám tháng.
Cô giường, mặt đầy hoảng loạn, tay run rẩy sờ bụng, chạm liền hoảng sợ rụt tay .
Cô dám tin đây là bụng của .
Cố Ngọc Uyên lập tức đuổi hết hầu ngoài.
Bà lo lắng xuống cạnh Hương Vi, hỏi: “Hương Vi, như ? Con ăn gì sạch ?”
“Không mà.” Não Hương Vi sắp quá tải.
Cô run run vạch áo , định xem tình hình bụng .
Vừa , suýt nữa thì ngất xỉu.
Chỉ thấy bụng đầy những vết rạn tím bầm.
Ngay cả phụ nữ mang thai tự nhiên, khi bụng lớn dần, cũng khó tránh khỏi vết rạn. Huống chi bụng cô là chỉ trong một đêm mà phình như .
Cô kinh hãi bụng, hét lên một tiếng vang dội: “Aaa, maaaaa—!”
Bệnh viện cũng ngơ ngác.
Siêu âm cho thấy, ngoài một ít phân tích tụ thì bụng trống rỗng.
Tại bụng tự nhiên to lên như ?
Các bác sĩ hoảng hốt gọi chuyên gia từ nhiều khoa đến, tổ chức ngay hội nghị y học khẩn cấp.
họ gì để trao đổi chứ?
Chẳng gì hiện lên máy, thì bàn bạc cái gì?
Nửa tiếng hội họp.
Ngoài mấy câu: “Trời ơi”, “Cái gì ?”, “Chuyện gì thế ?”, thì chẳng rút gì.
Cuối cùng đành gượng ép đưa kết luận: ứ dịch trong tử cung. Rồi bảo cô uống thuốc thử xem .
Hương Vi thảm thiết.
vẫn che mặt kỹ.
Dù gì bệnh viện cũng tìm nguyên nhân.
Cố Ngọc Uyên ở cũng vô ích, chỉ tổ to chuyện, nên đưa cháu gái rời khỏi bệnh viện.
Trước khi , bà ném cho bác sĩ điều trị một lời cảnh cáo: “Nếu chuyện lọt ngoài, những hôm nay, tất cả cút hết cho .”
Bác sĩ điều trị xong vội gật đầu: “Không , , đây là quyền riêng tư của bệnh nhân, chúng tuyệt đối tiết lộ.”
“Bao gồm cả tên.” Cố Ngọc Uyên lạnh giọng thêm.
Nói , bà đưa Hương Vi rời .
Bác sĩ toát mồ hôi lạnh.
Lập tức gọi bộ liên quan đến, nghiêm khắc cảnh cáo một nữa.
Đây là cơm áo của bao .
Không ai dám đùa.
Ai nấy đều đảm bảo: “Không , tuyệt đối , dù bầu, cũng là đại tiểu thư bầu! À , đại tiểu thư bầu!”
Miệng thì cam đoan, nhưng mặt mũi thì như đang xem kịch.
Bác sĩ điều trị mệt mỏi tột độ.
Ông chỉ là một bác sĩ dân gian chữa bệnh cho , bây giờ giống như ngự y chữa bệnh cho hoàng đế, chữa xong là c.h.é.m đầu cả nhà…
lúc đó.
Cố Ngọc Uyên và Hương Vi về đến nhà.
Đã thấy Tô Như Lan tới .
Vừa thấy bà cháu hai về, Tô Như Lan toe toét như hoa nở.
Bà xách theo một hộp quà mở sẵn, bên trong là vài chiếc vòng cổ, vòng tay kiểu dáng kỳ lạ:
“Bà cô bảy, Hương Vi, đây là lão Ngũ đặc biệt gửi về, là hàng lạ tìm ở nước ngoài, dặn đưa tận tay cho hai .”
Bà hai bịt kín mít, phần nghi hoặc: “Hai bà cháu từ sáng sớm ?”
Thật , gì trùng hợp đến thế.
Chẳng qua sáng sớm, Tô Như Lan nhận tin từ tai mắt: Hương Vi “ bầu” !
Trời ơi, chuyện động trời thế .
Bà mà tới hóng, thì với bao nhiêu đời con dâu nhà !
Nên bà đến kịp thời, đúng lúc.
Cố Ngọc Uyên nhíu mày bà , đầy nghi ngờ: “Mấy hôm thấy, hôm nay rảnh rỗi đến ?”
Tô Như Lan gượng hai tiếng: “Thì cái đầu của Cố Hoằng Thâm vẫn khỏe, ngày nào cũng kêu đau, cháu thể bỏ mặc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-393-tieu-co-nai-nai-day-do-lao-co-nai-nai.html.]
Từ khi Cố Ngọc Uyên lấy bát đập đầu Cố Hoằng Thâm.
Tô Như Lan coi như bắt cơ hội.
Quan tâm thì thật , nhưng ngày nào cũng nhắc đến con trai lớn.
Vịt Bay Lạc Bầy
Sợ quên mất còn đứa con trai lớn ở nhà.
Cố Ngọc Uyên tranh cãi.
Dù bà nghĩ chỉ là chuyện nhỏ, đáng nhắc đến, nhưng bản bà đúng là tay. Nói gì cũng tiện.
Bà tức đến đau đầu.
Sáng giờ nhức đầu vì cái bụng của Hương Vi, giờ thấy Tô Như Lan càng bực.
Nhắc đến Cố Hoằng Thâm, bà im lặng.
Tô Như Lan cũng chọc giận bà nữa.
Dù gì bà già cũng dễ giả vờ té xỉu, mà té xỉu thì Tô Như Lan chẳng lý mà phân bua.
Bà chuyển mục tiêu.
Chuyển ánh sang Hương Vi.
Hôm nay Hương Vi mặc áo khoác rộng màu đen, quấn khăn choàng kiểu lớn, đeo khẩu trang và kính râm.
Người hầu theo cầm túi giấy của bệnh viện.
Tô Như Lan vài .
Hơi tò mò hỏi: “Hương Vi, con bệnh ? Hay đưa bà cô khám bệnh? Sao thế ?”
Vừa hỏi, bà đưa tay định lấy tờ kết quả từ tay hầu.
Hương Vi giật .
“Chúng con , khỏi lo. Con buồn ngủ, lên ngủ nhé.”
Nói , cô cầm túi bệnh viện định lên lầu.
Chưa kịp bước .
Thì ngoài cửa vang lên tiếng “Rầm” cực lớn.
Cả nhà giật b.ắ.n .
Cảm giác biệt thự cũng rung lắc theo.
Cố Ngọc Uyên vốn giận mà trút , nay càng tức.
“Cộp” một tiếng đập bàn: “Ai vô phép thế, coi nhà họ Cố là quả hồng mềm dễ bóp chắc!”
Mắng xong.
Chỉ thấy Mặc Thiên sải bước oai phong tiến .
Khí thế như bà trùm xã hội đen sân.
Cố Ngọc Uyên thấy con bé .
Máu liền dồn thẳng lên não.
Không cần đo huyết áp cũng , nó lên đỉnh !
Bà ôm ngực, thở dài thườn thượt.
Hồi lâu mới định .
“Cháu là con gái, gõ cửa ? Ai cho phép cháu xông thẳng nhà!”
Mặc Thiên nhún vai: “Nhà bà cửa.”
“Hả?” Cố Ngọc Uyên như thấy đồ thần kinh, “Cửa nhà bà vẫn chứ ! Mắt cháu mù ?”
Mặc Thiên: “ đá bay .”
Cố Ngọc Uyên: “!!!”
Não choáng nữa !
Bà tức đến mức buồn đôi co.
Chuyển sang mắng Tô Như Lan — dạy con nghiêm là của !
“Như Lan, con gái cô vô lễ như thế, cô dạy ? Cô kiểu gì mà để con gì thì !”
“Cháu—”
Tô Như Lan kịp xong, Mặc Thiên cắt ngang.
Cô lật mắt lườm thẳng Cố Ngọc Uyên.
“Đừng tưởng bà là cô nãi nãi thì thể thật sự coi là cô nãi nãi. Nói cho bà , bà mà còn dám mắng , sẽ cho bà thế nào là tiểu cô nãi nãi dạy dỗ khác!”
“…”
Phòng khách lặng ngắt như tờ.
Mọi nín thở dám lên tiếng.
Tiểu cô nãi nãi dạy lão cô nãi nãi!
Đây là… tạo phản ?