Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 416: Vũ Tuyết mang thai bị đụng

Cập nhật lúc: 2025-04-21 11:42:39
Lượt xem: 51

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cả nhà vừa tề tựu đông đủ thì bữa tối mới chính thức bắt đầu.

Sau bữa ăn, Mặc Mặc gọi Vũ Tuyết lên lầu. Hai người vào phòng nói chuyện gì đó, không ai biết, mãi đến gần mười giờ Vũ Tuyết mới rời khỏi phòng Mặc Mặc.

Vịt Bay Lạc Bầy

“Mặc Mặc, em về đây, hai ngày nữa lại đến tìm chị.”

“Ừ, hẹn hai ngày nữa gặp lại em.”

Hai người chào nhau. Vũ Tuyết vịn tay vào lan can cầu thang, bắt đầu bước xuống.

Thế nhưng vừa đặt chân xuống một bậc thì bất ngờ có một lực mạnh mẽ từ phía sau lao đến, hung hăng như muốn hất cô bay xuống dưới.

Vũ Tuyết hoảng hốt hét lên: “A!”

Chân trượt đi, cô tuột xuống ba bốn bậc thang.

May mắn thay, cô chỉ chạm nhẹ vào lan can bên cạnh, tay vịn như có lực hút, lập tức kéo cô lại, không để cô ngã lăn xuống cầu thang.

Vũ Tuyết giữ vững thân thể, cả người toát mồ hôi lạnh, lo lắng sờ vào bùa hộ mệnh trên cổ.

Lũ nhỏ trong bụng dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm, bắt đầu lăn lộn không yên.

Nhưng cô còn chưa kịp quay đầu nhìn xem là ai đụng vào mình…

Một bóng người màu hồng lăn từ bậc thang phía trên xuống, lăn như một quả bóng…

Nghe thấy tiếng hét của Vũ Tuyết, cả tầng dưới hoảng loạn.

“Tuyết Nhi!”

“Cẩn thận!”

Cố Bạch Dã ba bước gộp thành một, lao lên tầng hai. Nhìn thấy Vũ Tuyết vẫn đứng vững trên cầu thang, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh hoàn toàn không để ý tới cô gái đang nằm dưới chân cầu thang, chỉ hấp tấp vòng qua để đỡ lấy Vũ Tuyết:

“Tuyết Nhi, em không sao chứ? Có bị thương không?”

Vũ Tuyết lắc đầu, “Vừa rồi là Kiều Nguyệt không đứng vững, đụng vào em một chút. Em không sao, chỉ lo không biết Kiều Nguyệt có bị sao không.”

Mặc Mặc từ trong phòng chạy ra, nghe được câu này thì vội vàng xin lỗi:

“Tuyết Nhi, em không sao chứ? Còn em bé thì sao? Xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của chị, chị không trông chừng Kiều Nguyệt!”

“Không sao đâu!”

Vũ Tuyết vuốt bụng bầu, mỉm cười trấn an, “Em có bùa hộ mệnh của Thiên Thiên tặng, an toàn lắm, đừng lo!”

“Ồ, vậy thì tốt quá…”

Mặc Mặc gật đầu an tâm, nhưng khoé mắt lại liếc sang Kiều Nguyệt vẫn nằm bẹp dưới chân cầu thang.

Kiều Nguyệt chật vật ngồi dậy, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt của Mặc Mặc.

Cả người cô run rẩy, dù môi còn cười nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự sợ hãi.

Lúc này, Tô Như Lan và Cố Bắc Thừa cũng chạy đến.

Vũ Tuyết thấy họ liền vội vã lên tiếng:

“Mẹ, Tứ ca, con không sao, con với em bé đều ổn. Mọi người xem giúp Kiều Nguyệt có bị thương không?”

Chỉ tiếc, Cố Bắc Thừa không dễ bị dụ.

Anh vốn chẳng phải người mềm lòng.

Anh đứng trên cao, lạnh lùng liếc nhìn Kiều Nguyệt:

“Đó là phụ nữ mang thai, cô lỗ mãng như vậy sẽ hại người khác! Đừng ở lại trong nhà nữa, ngày mai để Tam ca đưa cô đi khám.”

Ánh mắt anh sắc bén như dao.

Gương mặt đầy sát khí còn đáng sợ hơn cả khi người khác cầm dao.

Kiều Nguyệt run lên, co người trốn sau lưng Tô Như Lan.

Nghe thấy Cố Bắc Thừa nói vậy, Mặc Mặc bước xuống cầu thang, nắm lấy tay Kiều Nguyệt, mặt đầy áy náy:

“Vậy thì con cùng Kiều Nguyệt dọn ra ngoài. Một mình em ấy không tự lo được, con cũng không nên ở lại nhà.”

Cố Bắc Thừa: “…”

Xong rồi, chọc vào tổ ong rồi…

Anh xoay chuyển đầu óc, vội vàng chữa cháy:

“Khụ khụ, anh chỉ doạ cô ta thôi, để cô ta cẩn thận hơn. Em đừng dọn đi đâu cả, cứ ở nhà!”

Vũ Tuyết thấy thế cũng vội khuyên nhủ Mặc Mặc.

Mọi sự chú ý lập tức chuyển hướng sang chuyện giữ Mặc Mặc lại nhà.

Không ai để ý rằng, nếu Vũ Tuyết không có bùa hộ mệnh, cú va vừa rồi có thể nguy hiểm đến mức nào…

Mọi người còn đang khuyên Mặc Mặc, thì cổng lớn bật mở.

Rất nhanh, bóng dáng Mặc Thiên xuất hiện ở tầng dưới.

Tô Như Lan nhìn xuống, “Trời ơi, Thiên Thiên của mẹ, đã mười giờ rồi con mới về! Con không biết vừa rồi Tuyết Nhi suýt chút nữa ngã từ cầu thang xuống, may mà không sao, mẹ sợ c.h.ế.t khiếp luôn!”

“Suýt ngã à?”

Mặc Thiên ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn lên cầu thang.

“Đúng đấy, may mà không sao, phúc lớn mạng lớn, thần Phật phù hộ!” Tô Như Lan vẫn còn sợ, vỗ n.g.ự.c thở dài.

Vừa nói, bà vừa đỡ Vũ Tuyết xuống tầng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-416-vu-tuyet-mang-thai-bi-dung.html.]

Mọi người cũng lần lượt xuống theo.

Tô Như Lan xuống đến nơi thì kể lại chuyện vừa rồi cho Mặc Thiên.

Mặc Thiên nhìn Kiều Nguyệt, bỗng hỏi:

“Cô chăm Tiểu Kim Tử, thằng bé không khóc à?”

“…”

Câu hỏi này, người nhà họ Cố chưa từng nghĩ đến.

Cả đám quay sang nhìn Mặc Mặc, chờ cô trả lời.

Mặc Mặc bị nhìn đến sững người.

Cô ngập ngừng vài giây, rồi cười khổ lắc đầu:

“Chị cũng không rõ, trước đây chưa từng gặp cô ta, chỉ có hôm giành lại đứa bé là chị giật được từ tay cô ta. Chị không nhớ rõ Tiểu Kim Tử có khóc không. Có thể… mọi người cũng chẳng ai quan tâm, thằng bé có khóc hay không…”

Lời này của Mặc Mặc khiến ai nấy đều nghẹn ngào.

Rõ ràng là bảo bối trong nhà, lẽ ra nên sinh ra trong nhung lụa, vậy mà lại phải chịu bao khổ cực…

Ai mà quan tâm, bọn trẻ con ấy có khóc hay không…

Không ai nói gì thêm.

Mặc Thiên cũng không để tâm đến nữa.

Vì lúc này, ánh mắt cô đang dán chặt vào gương mặt của Kiều Nguyệt.

Cô nhìn trái rồi nhìn phải, nhìn rất lâu, cuối cùng mới thở dài:

“Cô ta sống không lâu nữa đâu.”

“Hả???”

Mọi người đồng loạt kinh hãi.

Không ngờ lại có chuyện như vậy.

Dù cô gái này hơi ngốc một chút, nhưng trông vẫn khoẻ mạnh, sắc mặt hồng hào.

Hiển nhiên, trước đây Lục Liễu cũng đối xử không tệ với cô ta.

Mặc Thiên mặt không đổi sắc, giải thích:

“Cô ta trúng sát khí, nếu không giải được, không sống qua nổi mười một ngày. Lục Liễu đã bị bắt bảy ngày rồi, vậy thì cô ta chỉ còn bốn ngày để sống.”

Nói xong, ánh mắt Mặc Thiên bỗng quay sang nhìn Mặc Mặc.

Đôi mắt đen sâu thẳm, trong veo của cô nhìn chằm chằm Mặc Mặc:

“Chị biết chuyện gì xảy ra không?”

“Chị… chị không biết.”

Mặc Mặc ngây người.

Ánh mắt thoáng chớp động.

Nhưng rất nhanh cô đã lấy lại bình tĩnh:

“Chị không rõ Lục Liễu đã làm gì với cô ta, lão ta đuổi cô ta ra khỏi cửa, chị chỉ tình cờ gặp được thôi.”

Mặc Thiên nghe xong, gật đầu.

Sau đó quay người đi lên lầu, vừa đi vừa lẩm bẩm:

“Tôi không giải được sát khí này. Mai đưa cô ta đến tổ đặc điều, để lão Vu Tôn xem thử. Tuy ông ta xấu tính, nhưng y thuật rất giỏi.”

Mặc Thiên bỗng dừng bước, quay đầu lại.

Cô chỉ tay về phía cô gái, từ xa vẽ một vòng:

“Mệnh cô có đại kiếp. Nếu qua được, sau này sẽ bình an. Qua không được… thì không còn sau này nữa. Dạo này phải thật cẩn thận, đặc biệt là… cẩn thận người bên cạnh.”

Mặc Thiên dặn dò.

Còn cô gái kia, không rõ có hiểu hay không.

Ánh mắt đờ đẫn, chỉ cười ngây ngô, không nói gì…

Đêm xuống, nhà họ Cố yên tĩnh hẳn.

Căn biệt thự như bị nhấn nút tạm dừng.

Căn phòng mà Cố Bắc Thừa từng không thể vào được, ngày đầu tiên Kiều Nguyệt đến đã vào ngủ luôn.

Cửa phòng khoá chặt.

Mặc Mặc ngồi ở mép giường.

Ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Kiều Nguyệt.

Khác hoàn toàn với dáng vẻ dịu dàng ban ngày.

“Lão rùa đen Lục Liễu đó, rốt cuộc đã hạ thứ gì lên người mày? Hắn hạ khi nào, hạ kiểu gì?!”

Kiều Nguyệt co rúm người lại, quỳ rạp xuống đất, bị hỏi ba câu đều lắc đầu như cái trống lắc.

Mặc Mặc tràn đầy chán ghét.

Một cước đá văng Kiều Nguyệt:

“Hai ngày nữa Vũ Tuyết lại đến, nếu lúc đó mày còn không làm nên chuyện, tao sẽ tiễn mày xuống gặp Diêm Vương!”

Loading...