Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 422: Vạn Kiều và Cố Hoằng Thâm trở mặt
Cập nhật lúc: 2025-04-22 12:39:03
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay khi Đồng Anh Tư rời đi, Vạn Kiều cũng không thể ở lại thêm.
Cô bước đến trước mặt Tô Như Lan, ban đầu còn định nói gì đó, nhưng thấy gương mặt đầy hoảng loạn như bị dọa sợ của bà, những lời định nói lại nghẹn trong cổ họng.
Cuối cùng cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu:
“Vậy con cũng về trước.”
“Kiều Kiều, con nghe mẹ nói đã.”
Tô Như Lan vội vàng nắm lấy tay Vạn Kiều, không muốn cô rời đi.
Đúng là trùng hợp đến khó tin — ngay lúc đó, Cố Hoằng Thâm trở về.
Anh vừa đẩy cửa vào, liền thấy cảnh Tô Như Lan khóc lóc níu kéo Vạn Kiều không cho đi.
Lông mày Cố Hoằng Thâm lập tức nhíu chặt, sắc mặt u ám rõ rệt.
Anh nhìn Vạn Kiều đầy dò xét:
“Cô đang làm gì vậy?”
Vừa nghe thấy giọng Cố Hoằng Thâm chất vấn, Vạn Kiều lại càng không giữ được bình tĩnh.
Cô lập tức xoay người, định tranh luận với anh.
Nhưng lại quên rằng tay mình vẫn đang bị Tô Như Lan nắm chặt —
Cú giật mạnh khiến tay Tô Như Lan bất ngờ bị hụt, cơ thể mất thăng bằng, loạng choạng vài bước rồi ngã nhào về phía trước.
May mà Cố Hoằng Thâm phản ứng kịp thời, nhanh chóng lao đến đỡ lấy mẹ mình.
Đợi bà đứng vững, anh liền trừng mắt chất vấn Vạn Kiều:
“Vạn Kiều, cô nổi điên với mẹ tôi cái gì vậy?!”
Tô Như Lan nghe vậy, cuống cuồng xua tay:
“Không phải, không phải mà—”
Nhưng chẳng ai nghe bà giải thích.
Vạn Kiều ngẩng đầu, cứng rắn đáp lại ba chữ:
“Tôi thích đấy!”
Nghe vậy, ánh mắt Cố Hoằng Thâm càng trở nên lạnh lẽo:
“Tiểu thư nhà họ Vạn muốn làm loạn thì mời tìm chỗ khác, nhà tôi không chứa nổi loại người như cô.”
“Anh nghĩ tôi muốn đến chắc?! Đám nhà họ Cố các người, chẳng ai tôi muốn thấy! Còn anh — cái đồ khốn, quản không nổi bản thân, hại Đồng Đồng cả đời, anh còn mặt mũi lên tiếng à?!”
Vạn Kiều vừa nói vừa giơ túi xách lên, định nện thẳng vào Cố Hoằng Thâm.
Anh giơ tay đỡ lấy, thuận thế giật phắt túi khỏi tay cô.
Vạn Kiều làm sao là đối thủ của Cố Hoằng Thâm — ra tay không thành, ngược lại bị anh khóa chặt hai cổ tay.
“Buông ra!” Vạn Kiều giãy không thoát, chỉ còn cách hét lên.
Nhưng Cố Hoằng Thâm không có ý định buông tay.
Cả hai cứ giằng co như vậy.
Lúc này trong nhà nghe thấy tiếng ồn, mọi người lập tức chạy đến can ngăn.
Vũ Tuyết đang mang thai, cũng vội vã bước nhanh về phía đó.
Cô không để ý đến Kiều Nguyệt đang bê đĩa trái cây đi ngang qua.
Hai người vô tình va vào nhau đúng lúc.
Đĩa trái cây trên tay Kiều Nguyệt nghiêng đổ, trái cây rơi đầy đất —
Cùng lúc đó, một con d.a.o gọt hoa quả cũng rơi theo!
Vũ Tuyết kinh hãi hét to:
“Á!!!”
Những người đang định can ngăn đánh nhau vừa nghe thấy tiếng hét liền dừng chân.
Vũ Tuyết giờ là đối tượng bảo vệ hàng đầu trong nhà.
Ai nấy chẳng còn tâm trạng cản Vạn Kiều và Cố Hoằng Thâm nữa, vội vàng đổi hướng, chạy về phía Vũ Tuyết.
Nhà rộng đôi khi lại thành bất tiện — chạy từ bên này sang bên kia cũng đủ mệt.
Mọi người ùa đến.
Thở phào nhẹ nhõm khi thấy Vũ Tuyết không sao.
Cô luống cuống xin lỗi Kiều Nguyệt:
“Xin lỗi nhé, tôi vội quá, không thấy cô, chân cô có sao không? Tôi đưa cô đến bệnh viện!”
Con d.a.o gọt trái cây vừa nãy rơi xuống, đúng lúc đ.â.m vào chân Kiều Nguyệt.
Đôi giày vải trắng của cô rất nhanh đã thấm máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-422-van-kieu-va-co-hoang-tham-tro-mat.html.]
Tô Như Lan lập tức gọi quản gia đưa Kiều Nguyệt đi bệnh viện.
Cố Bạch Dã thì kiểm tra Vũ Tuyết xem có bị thương không.
Cả nhà loạn thành một đoàn.
Ở góc xa, Mặc Tiểu Nhuỵ đứng ngoài, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Kiều Nguyệt, vừa giận vừa bất lực.
Con d.a.o đó vốn định nhắm vào bụng của Vũ Tuyết!
Ai ngờ Vũ Tuyết đúng là có “bùa hộ mệnh”, may mắn đến mức đáng sợ.
Vịt Bay Lạc Bầy
Ngay cả người như Kiều Nguyệt — mệnh cách cứng rắn, khắc cha, khắc chồng, khắc con, khắc hết người xung quanh — mà dùng ám khí cỡ đó vẫn không giải quyết được hai đứa nhỏ!
Xem ra… chỉ có thể chờ đến khi chúng được sinh ra rồi mới ra tay…
Mặc Tiểu Nhuỵ nặng nề thở dài.
Bên phía Cố Lục đúng là quá khó đối phó, chẳng có kẽ hở nào.
May mà cô đã sớm bóp c.h.ế.t mầm mống tái hôn của Cố Nhị với vợ cũ ngay từ đầu.
Không uổng công cô đến nhà họ Cố một chuyến giày vò!
Trong nhà đang bận rộn lo cho người bị thương.
Bên ngoài, Vạn Kiều chỉ còn lại một mình đối phó với Cố Hoằng Thâm.
Cô vẫn bị anh giữ chặt tay, giãy mãi không thoát.
Cuối cùng tức đến mức đỏ mắt bật khóc:
“Cố Hoằng Thâm đồ khốn! Thả tôi ra!”
Cố Hoằng Thâm thấy cô khóc, cau mày, rõ ràng có chút luống cuống.
Anh hơi nới tay:
“Chậc… đừng khóc nữa, có gì thì nói với tôi, làm khó mẹ tôi làm gì.”
“Ai làm khó mẹ anh?! Đồ khốn, buông tay!”
Vạn Kiều càng tức, giãy giụa mạnh hơn.
Trên cổ tay trắng nõn đã hằn lên dấu đỏ.
Sợ làm cô đau, Cố Hoằng Thâm đành phải thả tay:
“Được, tôi buông, cô—”
Vạn Kiều vừa được tự do, lập tức giẫm mạnh lên chân anh một cái:
“Đồ khốn!”
Cô mắng xong, không dám nán lại, quay người bỏ chạy luôn.
Trên đôi giày da của Cố Hoằng Thâm in rõ dấu gót nhọn.
Anh đau đến nhíu mày, hít mạnh một hơi, nhưng lại chẳng làm gì được cô.
Gặp cô không đ.â.m anh một d.a.o là còn may.
Cố Hoằng Thâm thậm chí nên thấy biết ơn vì trên đời còn có luật pháp…
Ít nhất còn có thể khống chế sát ý trong lòng con người.
Bữa tiệc tối, chẳng ai còn tâm trạng ăn uống.
Niềm vui vừa rồi ngắn ngủi như một giấc mộng, chớp mắt đã tan biến.
Nhà họ Cố trở lại lạnh lẽo, tiêu điều.
Tô Như Lan u sầu ngồi giữa salon, không ngừng tự trách:
“Thật sự mẹ không hiểu sao lại vậy… lúc đó miệng như không phải của mình nữa, cứ tự nói bừa!”
Cố Bạch Dã vỗ vai an ủi:
“Mẹ, không phải lỗi của mẹ đâu. Mấy hôm trước con cũng bị ‘phát bệnh’. Có khi mẹ con mình mắc cùng một chứng, hoặc là… di truyền?”
Tô Như Lan: “…”
Chẳng thấy an ủi gì cả…
Bà phẩy tay xua Cố Bạch Dã đi chỗ khác:
“Lục, con ngồi xa mẹ ra, mẹ sợ bị con lây, lát nữa lại nghĩ quẩn.”
Cố Bạch Dã: “???”
“Mẹ, con thật lòng an ủi mẹ đấy, sao lại—”
“Mẹ biết, nhưng cái miệng của con ấy, chất lượng không được đảm bảo! Nào, tránh ra chút, mẹ phải gọi điện cho anh hai con.”
Tô Như Lan còn đang sụt sịt khóc, không quên mắng miệng cậu út.
Kinh nghiệm hơn hai mươi năm cho bà biết — nói chuyện với Cố Bạch Dã chỉ càng khiến bà thêm nghi ngờ bản thân, rằng mình sinh nhầm con…
Bà cầm điện thoại, hít sâu ba lần.
Sau đó chắp tay lạy máy, rồi mới bấm số gọi cho Cố Thiếu Đình…