Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 423: Đồng Anh Tư mất tích

Cập nhật lúc: 2025-04-22 12:39:05
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tốt lắm, chưa gọi được cậu con trai thứ hai về, lại gọi về được cô con gái út.

Điện thoại vừa ngắt chuông, cửa biệt thự bị đẩy ra “rầm” một cái.

Chỉ thấy một con ếch nhồi bông khổng lồ bước vào trước.

Toàn thân là lớp lông mềm màu xanh lá, hai mắt đen như hạt đậu xanh chiếm gần hết khuôn mặt, cái miệng dài màu đen hơi lệch, cười kiểu gì đó vừa kỳ quặc vừa rợn rợn.

Con ếch còn mặc thêm một chiếc áo len đỏ, đeo chéo vai một chiếc túi vải màu be.

Tuy con ếch này xấu đến không còn từ nào tả được…

Nhưng không hiểu sao lại có vài phần giống Mặc Thiên…

Mặc Thiên với đôi chân nhỏ nhắn loạng choạng bước vào nhà, ngẩng cổ cố để lộ cái đầu của mình ra.

Cô không chỉ ôm một con ếch mập mạp trong lòng…

Mà tay trái còn xách theo một cái túi, tay phải đeo một cái rổ, trông cứ như vừa đi chợ về.

Mặc Thiên rẽ vào phòng khách.

Liền thấy Tô Như Lan mắt đỏ hoe như con thỏ con.

Ánh mắt cô híp lại, ôm cả đống đồ vật lỉnh kỉnh bước đến gần mẹ.

“Su Su, mẹ sao thế?”

Tô Như Lan vừa thấy Mặc Thiên là nước mắt lại muốn trào ra: “Thiên Thiên, mẹ vừa lỡ miệng!”

“Lỡ miệng gì cơ?”

“Chị Đồng Đồng của con… không thể, không thể, không thể…”

Tô Như Lan cũng thấy mơ hồ.

Ba chữ “không thể sinh” – bình thường bà ấy không bao giờ dám nói.

Không hiểu sao hôm nay vừa gặp Đồng Đồng, nó lại tự động bật ra khỏi miệng một cách lung tung rối loạn.

Tô Như Lan căng thẳng lo lắng, nói năng run rẩy.

Còn Mặc Thiên…

Lúc đầu thấy mẹ khóc thì còn có chút lo.

Nghe đến chuyện này thì vẻ mặt lập tức thả lỏng: “Vậy chứng tỏ thời điểm đã đến, Đồng Đồng nên biết rồi. Chỉ là mượn miệng mẹ để nói cho cô ấy biết thôi.”

Tô Như Lan, “……” – Tại sao lại là miệng mẹ? Nghe còn chẳng tử tế gì!

Tô Như Lan tội lỗi hít hít mũi.

Lầm bầm: “Thiên Thiên, con không có mặt ở đấy. Mẹ hôm nay đầu óc như bị rút dây điện, nói toàn những lời khó nghe. Chị Đồng Đồng của con chắc là… sẽ không bao giờ tha thứ cho anh hai con nữa…”

“Không sao đâu.”

Mặc Thiên nhẹ nhàng an ủi mẹ.

Trông như thể đột nhiên trưởng thành.

Cô nghiêm túc gật đầu với Tô Như Lan: “Họ không thể ly hôn lần hai đâu, mẹ đừng lo.”

Tô Như Lan, “……”

Cả nhà họ Cố, “……”

Không hổ là Mặc Thiên.

Cô thật sự hiểu thế nào gọi là xát muối vào vết thương, thêm dầu vào lửa…

Tô Như Lan đau lòng muốn chết.

Bà ôm ngực, không thốt nổi nên lời.

Cố Hoằng Thâm nhìn hai mẹ con họ, xoa xoa huyệt thái dương.

Vội bước tới: “Được rồi Thiên Thiên, mẹ cần bình tĩnh, em đừng khuyên nữa.”

Em mà khuyên là mẹ c.h.ế.t chắc luôn ấy…

Cố Hoằng Thâm vừa nói vừa định đưa tay ra lấy mấy thứ trên tay Mặc Thiên để đỡ đần.

Nhưng tay anh mới chạm vào một chân con ếch to…

Mặc Thiên đã lập tức xoay người rút lại con ếch, tránh xa anh: “Đừng chạm vào, đây là giải thưởng lớn Kiều Hạc gắp được, còn mang cả vận may đó!”

Cố Hoằng Thâm, “……” – Tay anh là tay xui xẻo chắc?

Anh cả sắc mặt tối sầm.

Bên kia anh sáu cũng ngồi không yên.

Cố Bạch Dã bất ngờ đứng phắt dậy: “Này Thiên Thiên, anh nói cho em biết, tên cáo già đó—”

Nhưng lời cảnh báo lần thứ 10086 về “cáo già” còn chưa kịp nói hết…

Chỉ thấy Mặc Thiên bỗng nở một nụ cười rực rỡ.

Con bé này bình thường ít cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-423-dong-anh-tu-mat-tich.html.]

Nhất là kiểu cười rạng rỡ thế này.

Nụ cười ấy bỗng nhiên bung nở như hoa xuân, đến cả không khí cũng phảng phất mùi ngọt ngào.

Cố Bạch Dã ngẩn người nhìn.

Mặc Thiên hai tay ôm con ếch to, cười híp mắt: “Em thích anh ấy.”

Ba già, “???”

Mẹ già, “???”

Mấy ông anh phiền phức, “???”

Thích anh ấy?

Cái gì cơ?

Tỏ tình à!!!

Nhà họ Cố lãnh trọn cú đòn cuối.

Đồng Anh Tư là cú đánh thứ nhất, Vạn Kiều là cú thứ hai, Mặc Thiên thì chơi cú chốt hạ chí mạng – “ba đòn một lượt, tiễn lên thiên đường”.

Mặc Thiên thì hồn nhiên, ôm chiến lợi phẩm đi lên lầu.

Còn nhà họ Cố thì toàn bộ đều ngẩn ngơ.

Cố Bạch Dã – người ghét Kiều Hạc nhất – bụp một cái ngồi phịch xuống ghế.

Mặt mày đầy vẻ không thể tin nổi: “Thiên Thiên có ý gì vậy, thích Kiều Hạc? Không thể nào, chắc chắn tên cáo già đó tẩy não con bé rồi, con phải đi tính sổ với hắn!”

Cố Bắc Thừa giữ anh lại: “Kiều Hạc cậu không quản nổi, em gái cậu càng không. Lo được gì mà lo.”

Tô Như Lan vò đầu lo lắng: “Ôi mẹ ơi, làm mẹ đúng là chẳng bao giờ hết việc để lo.”

Bà vừa nói vừa mơ hồ cảm thấy hình như mình quên mất việc gì, “Vừa rồi mẹ định làm gì nhỉ? Già rồi, trí nhớ cũng chập cheng luôn.”

Ngồi cạnh là Cố Hưng Quốc lập tức đưa điện thoại vào tay bà: “Gọi cho con trai thứ hai của bà đó.”

“À!”

Tô Như Lan vỗ đùi cái “bốp”: “Chết rồi, suýt nữa quên mất chuyện chính!”

Vịt Bay Lạc Bầy

Buổi tối, Cố Thiếu Đình đang tăng ca ở một viện khác.

Không ngờ vào giờ này lại nhận được cuộc gọi từ mẹ.

Anh bước ra khỏi văn phòng, ra hành lang để bắt máy: “Mẹ, sao giờ này lại gọi con?”

“Thiếu Đình, không ổn rồi! Đồng Đồng biết chuyện rồi!”

Giọng lo lắng của Tô Như Lan vang lên từ đầu dây bên kia.

Cố Thiếu Đình vừa nghe liền hiểu ra: “Biết gì cơ? Chuyện không thể mang thai à?”

Anh cầm điện thoại, đi tới một chỗ vắng vẻ hơn.

Chỉ nghe bên kia điện thoại, Tô Như Lan lại bắt đầu thút thít.

“Thiếu Đình, mẹ không cố ý! Mẹ không chỉ nói chuyện đó, mẹ còn nói Đồng Đồng không sinh con được, sau này sẽ chẳng ai thèm lấy nó!”

“Ờ?” – Cố Thiếu Đình kêu một tiếng đầy khó hiểu.

Tô Như Lan vội vàng giải thích: “Mẹ thật sự không biết tại sao lại thế, cứ như đầu óc đứt mạch điện, nó tự mở miệng nói nhảm! Mẹ muốn tắt máy mà không kịp, Thiếu Đình ơi, mẹ có phải bị trúng tà rồi không?!”

Giọng nói hoảng loạn của bà qua điện thoại cũng đủ thấy sát thương của những lời đã nói lớn thế nào.

Nhưng Cố Thiếu Đình không muốn khiến mẹ thêm áp lực.

Anh nhanh chóng an ủi: “Mẹ, không sao đâu, Tiểu Tư sớm muộn gì cũng phải biết, mẹ không cần tự trách.”

“Trễ rồi, mẹ mau ngủ đi, lát nữa con sẽ đi tìm Tiểu Tư.”

“Thiếu Đình, Đồng Đồng không sao chứ?”

“Không sao.”

Cố Thiếu Đình đầy tự tin trấn an mẹ.

“Mẹ yên tâm một vạn lần, cô ấy sẽ không nghĩ quẩn đâu. Nếu có chuyện gì thì người gặp chuyện sẽ là con, cô ấy mà nghĩ không thông, chắc chắn sẽ tìm con tính sổ.”

“Ồ…”

Tô Như Lan thở phào, “Vậy thì mẹ yên tâm rồi. Thôi nhé, mẹ cúp máy đây.”

Vừa dứt lời, đầu dây bên kia liền vang lên tiếng máy bận.

Cố Thiếu Đình, “……”

Tay cầm điện thoại của anh chợt cảm thấy lạnh buốt.

Rất nhanh, cảm giác lạnh ấy lan tỏa khắp người.

Quả là như người ta nói.

Trên đời này chỉ có mẹ là tốt…

Chỉ tiếc là… con trai mất vợ thì chẳng khác gì cỏ rác…

Loading...