Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 424: Thả Lục Liễu rồi
Cập nhật lúc: 2025-04-22 12:39:07
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc này, công việc của Cố Thiếu Đình vẫn chưa xong.
Anh tranh thủ lúc rảnh gọi cho Đồng Anh Tư mấy chục cuộc.
Đừng nói là cô không bắt máy, mà điện thoại còn không thể kết nối được.
Bận rộn đến tận 4 giờ sáng, cuối cùng anh cũng kết thúc công việc.
Vừa xong việc, Cố Thiếu Đình là người đầu tiên lao ra khỏi đồn cảnh sát để đi tìm vợ.
Về nhà tìm — không có.
Đến nhà ba mẹ vợ — không thấy.
Tìm bạn bè — chẳng ai biết.
Hỏi đồng nghiệp — không rõ.
Tìm khách sạn — không có thông tin đăng ký.
Đúng lúc trùng hợp là hôm nay là ngày Đồng Anh Tư được nghỉ, nếu không thì hôm trước cô cũng chẳng có thời gian uống rượu với mẹ và em gái.
Cố Thiếu Đình gần như lật tung cả Bắc Kinh mà vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.
Tất nhiên, phần lớn lý do là vì anh không muốn làm lớn chuyện, nên không dùng đến tài nguyên của cảnh sát.
Trong lúc anh vẫn đang tất bật tìm người thì nhận được một cuộc gọi từ sở:
“Giáo sư Cố, Lục Liễu phát bệnh đột ngột, đã đưa vào viện rồi.”
“Hả?” Cố Thiếu Đình ngẩn ra mấy giây, “Tối qua tôi rời đi còn thấy hắn khỏe mà.”
“Đúng vậy, chiều nay đột nhiên kêu đau đầu, giờ đã chuyển đến bệnh viện rồi. Tiểu Mạnh và lão Trương đang theo sát.”
“Bệnh thật à?” Cố Thiếu Đình nghi ngờ.
Đầu dây bên kia đáp: “Thật đấy, mặt tái mét, thở không ra hơi, còn lấy đầu đập tường. Nhìn không giống đang giả vờ.”
Cố Thiếu Đình hỏi thêm mấy câu, không phát hiện gì bất thường, liền dặn dò vài câu rồi cúp máy.
Tính ra thì Lục Liễu bị tạm giam 12 ngày vì tội mua dâm, nay là ngày thứ 10 rồi, cũng gần đến lúc được thả.
Trước đó, cảnh sát còn đào ra một đầu mối quan trọng — nếu làm rõ thì có thể khiến Lục Liễu bị xử tới hai ba chục năm.
Nhưng hai ngày gần đây, đầu mối đó bỗng dưng đứt.
Nhân chứng ra nước ngoài, vật chứng biến mất — như thể có người mở “thiên nhãn”, dọn sạch mọi thứ có thể buộc tội Lục Liễu.
Chuyện này khiến Cố Thiếu Đình đau đầu không ít.
Nếu không tìm ra chứng cứ mới, đành phải thả con cáo già kia ra ngoài.
Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ gì thêm, điện thoại lại đổ chuông:
“Nhị thiếu, cô Đồng đi nhờ xe người ta đến viện tư vấn tâm lý của bác sĩ Vệ Cách rồi.”
Cố Thiếu Đình: “…”
Anh cảm thấy — chắc bản thân cũng nên đến viện đó khám luôn cho rồi…
Tại bệnh viện
Lục Liễu được kiểm tra một loạt, kết quả vẫn chưa có đầy đủ.
Hắn nằm một mình trong phòng bệnh, có hai cảnh sát canh cửa.
Lúc này, một y tá bước vào kiểm tra phòng.
Là y tá trưởng tầng này, hai cảnh sát đã gặp qua nên không nghi ngờ, để cô vào.
Y tá đi đến cuối giường, vừa viết vào sổ theo dõi vừa lên tiếng:
“Lục Liễu, tà khí trên người Kiều Nguyệt giải thế nào? Lá gan ông cũng lớn thật, dám đụng đến m.á.u dẫn của viện trưởng!”
Lục Liễu nghe giọng thì bật dậy ngay: “Ngọc Trúc?”
Vịt Bay Lạc Bầy
“Nằm xuống, quay mặt đi, nói nhỏ thôi.” Y tá trừng mắt, giọng hạ thấp hẳn.
Lục Liễu nhìn kỹ lại lần nữa, hừ lạnh một tiếng, dù không vui nhưng vẫn làm theo.
“Nói chứ, Ngọc Trúc, tài cải trang của cô đúng là giỏi thật, như biến thành người khác luôn vậy.”
Ngọc Trúc không quan tâm lời khen đó, chỉ hỏi tiếp điều cô cần biết:
“Ông hạ tà lên người Kiều Nguyệt, chẳng phải là để tôi phải ra tay cứu ông à? Giờ ông được thả rồi, nói đi, giải tà thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-424-tha-luc-lieu-roi.html.]
Lục Liễu nheo mắt: “Trước tiên cô nói tôi nghe đã, tại sao cô phải giả làm Mặc Tiểu Nhụy? Còn đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi, cô muốn g.i.ế.c tôi à?”
Đúng thế.
Ngọc Trúc nghĩ thầm.
Nhưng ngoài miệng cô đâu thể thừa nhận.
Quả thực, cô định mượn tay Cố gia và cảnh sát để trừ khử lão già này.
Lục Liễu đã có ý phản bội viện, lại háo sắc tham tiền, ngu ngốc và tự cao, lần nào cũng thua Mặc Thiên, khiến bao kế hoạch hỏng bét, còn làm hại cả Cố Hương Vi.
Loại người này sớm muộn gì cũng phải xử lý.
Chỉ không ngờ, lão vẫn còn chút đầu óc, biết lấy Kiều Nguyệt ra làm con tin.
Trước giờ đúng là cô đã đánh giá thấp hắn.
Ngọc Trúc vội tìm lý do, bịa đại một cái:
“Là viện trưởng sắp xếp, bảo tôi tạm thời thay ông đi. Ông bị lộ hành tung là do bất cẩn, tự đẩy mình vào tròng thôi.”
“Má nó!”
Lục Liễu suýt nữa lại bật dậy khỏi giường, “Con nhỏ Mặc Thiên đó đã muốn tìm người, thì tôi có trốn đâu cũng bị lôi ra thôi! Các người thử đi mà trốn, kể cả có trốn xuống hang chuột, nó cũng đào bằng được!”
Chỉ cần nhắc đến Mặc Thiên, hắn tức đến dựng tóc gáy.
Ngọc Trúc cũng không cãi nổi, vì… đúng là như vậy thật.
Lúc còn ở Cố gia, cô giống như con chuột, vừa gặp Mặc Thiên là tránh xa, không dám đối mặt.
Cả hai im lặng.
Dù không ưa nhau, nhưng ít ra có điểm chung là cùng… ghét Mặc Thiên.
Một lúc sau, Lục Liễu lên tiếng:
“Nói đi, viện trưởng bảo cô đến Cố gia làm gì? Khi nào thì các người thân thiết vậy, trước giờ viện trưởng toàn tìm tôi.”
Ngọc Trúc không muốn nói.
Nhưng mạng của Kiều Nguyệt còn trong tay Lục Liễu, không nói cũng không được.
Cô đành thừa nhận:
“Tình hình khẩn cấp. Lão tổ hết kiên nhẫn rồi. Nếu Cố gia còn không sụp đổ, thì lão tổ không qua khỏi nổi nữa.”
“Thế cô diệt được Cố gia chưa?”
Ngọc Trúc: “…”
“Chưa.”
“Tôi biết ngay mà! Vô dụng! Sau này có gì phải báo với tôi. Nói nghe coi, tiến triển đến đâu rồi?”
Lục Liễu khinh thường rõ mồn một.
Ngọc Trúc hít vào thở ra, nhịn rồi lại nhịn.
Cuối cùng, cô vẫn phải kể lại hết tình hình ở Cố gia.
Lục Liễu nghe xong, bật cười mỉa mai:
“Cô chắc chắn là lão Nhị không thể quay lại với vợ chứ? Lỡ lão Lục còn chưa ly hôn, mà lão Nhị lại tái hôn được thì cô tự đi mà tìm chỗ c.h.ế.t đi.”
“Yên tâm, cô ta đã c.h.ế.t tâm hoàn toàn, không thể nào quay lại được.” Ngọc Trúc tự tin nói.
Lục Liễu nghe vậy mới yên tâm: “Vậy được rồi. Ngày mai cô mang Kiều Nguyệt đến đây, tôi sẽ giải cho cô ấy.”
“Được.”
Ngọc Trúc gật đầu, “Không còn sớm nữa, tôi phải đi rồi.”
“Đi đi, đồ vô dụng.”
Lục Liễu không thèm quay đầu lại, phẩy tay đầy khinh bỉ.
Ngọc Trúc tức muốn mắng cả tá câu thô tục, nhưng thời gian đã trôi qua gần mười phút, không thể ở lâu hơn nữa.
Cô cầm tập hồ sơ, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Nếu không quay lại kịp…
Thì cô y tá thật bị nhốt trong phòng kho chắc sắp tỉnh lại rồi…