Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 425: Cố Thiếu Đình nhìn thấy vợ cũ mua nhẫn với người khác
Cập nhật lúc: 2025-04-22 12:39:09
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Cố Thiếu Đình đến bệnh viện tâm lý, thì Đồng Anh Tư đã rời đi rồi.
Vệ sĩ có đi theo, nhưng ai là Đồng Anh Tư chứ, chỉ mới rẽ một ngã rẽ đã cắt đuôi được họ.
Cố Thiếu Đình thở dài:
“Cô ấy đi một mình à?”
“Không, còn có bác sĩ Vệ, hai người cùng đi xe của anh ta.”
Cố Thiếu Đình: “…”
Đầu óc anh vốn đã mơ màng vì một ngày một đêm chưa ngủ, giờ lại càng rơi vào cảm giác bất lực lẫn thất vọng.
Giờ này là giờ tan làm.
Hai người đó đi cùng nhau, còn có thể làm gì?
Chỉ có thể là… hẹn hò thôi.
Đầu anh đau, n.g.ự.c anh cũng đau, chỗ nào cũng khó chịu.
Cố Thiếu Đình hít sâu một hơi, rồi dặn dò vệ sĩ:
“Đi điều tra xem xe của bác sĩ Vệ đang ở đâu?”
“Rõ!”
Vệ sĩ lập tức nhận lệnh, vội vàng làm việc, sợ tăng thêm phiền phức với Nhị thiếu.
Lần này có biển số xe của bác sĩ Vệ, tra ra nhanh hơn hẳn.
Chỉ vài phút sau, vệ sĩ quay lại báo cáo:
“Nhị thiếu, bác sĩ Vệ và Đồng tiểu thư đã đến trung tâm thương mại Vọng Đô, xe vào bãi đỗ dưới tầng hầm phía bắc.”
Cố Thiếu Đình phất tay ra hiệu:
“Được rồi, mấy người tan làm đi. Tôi tự đi tìm.”
Nói xong, anh quay lại xe, đuổi theo đến trung tâm thương mại.
Vịt Bay Lạc Bầy
Vừa đến nơi, Cố Thiếu Đình bắt đầu chạy khắp các tầng.
Tầng 1, tầng 2, tầng 3… tầng 7, tầng 8, tầng 9… rồi lại quay xuống tầng 9, tầng 8, tầng 7… tầng 3, tầng 2, tầng 1…
Anh đi lên đi xuống, chạy tới chạy lui.
Chỉ riêng thang cuốn anh cũng ngồi không dưới trăm lần.
Cuối cùng, trời không phụ lòng người.
Lần thứ năm anh quay lại tầng 1 thì bắt gặp được!
Ha! Hai người…
Cửa hàng vàng đá quý Châu XX.
Đồng Anh Tư ngồi trước quầy, Vệ Cách đứng bên cạnh.
Hai người vừa nói vừa cười, thảo luận rất vui vẻ, nhìn cực kỳ thoải mái.
Khung cảnh ấy…
Ngọt ngào biết bao, ấm áp biết bao, và đúng là chó má đến mức nào!
Trong lòng Cố Thiếu Đình có đến mười ngàn câu chửi thô tục nhưng không biết có nên nói ra hay không.
Không hiểu sao, anh cứ có cảm giác cái bảng hiệu to tổ bố của tiệm vàng kia như đang há miệng ra cười nhạo anh vậy.
Toàn bộ tế bào bạo lực trong người Cố Thiếu Đình đều đang sục sôi.
Anh đứng ngoài cửa.
Người trong tiệm thì hoàn toàn không hay biết.
Bọn họ chưa phát hiện ra anh, nhưng hai cô nhân viên thì đã chú ý từ lâu.
Hai người xì xào:
“Ê, anh đẹp trai ngoài cửa kia bị sao vậy? Chẳng lẽ muốn cướp tiệm vàng à?”
“Thôi đi má, đầu óc bà ổn không đó? Nhìn người ta ăn mặc thế kia, giống kẻ thiếu tiền hả? Không phải cướp tiệm vàng đâu, là muốn giật người đó!”
“Ủa, ảnh muốn giật ai? Có cần gọi cảnh sát không?”
“…”
“Bà im cái coi! Đừng nói nữa, chờ xem kịch hay! Ê ê ê, ảnh đang cởi áo khoác kìa, xắn tay áo rồi, sắp đánh nhau rồi đó, lấy điện thoại ra quay lẹ!”
Hai cô nhân viên m.á.u hóng chuyện bùng cháy.
Lén lút giơ điện thoại quay Cố Thiếu Đình.
Cố Thiếu Đình khoác áo vest trên tay, thẳng lưng sải bước vào tiệm vàng.
Anh đi thẳng đến chỗ hai người họ.
Đồng Anh Tư phản ứng rất nhanh, khi anh còn chưa tới gần, cô đã cảm nhận được có người sau lưng.
Cô quay phắt đầu lại.
Vừa hay đối mặt với ánh mắt Cố Thiếu Đình.
Ánh mắt chạm nhau, không khí lập tức trở nên vi diệu.
Cố Thiếu Đình nhìn cô chằm chằm, hừ lạnh một tiếng:
“Em lại kéo gã này tới diễn trò?”
Đồng Anh Tư liếc trắng anh một cái.
Không giải thích, không cãi vã, cũng không thừa nhận.
Tóm lại là im lặng, nhất quyết không lên tiếng.
Cố Thiếu Đình tức không chịu nổi.
Anh đi thẳng tới trước mặt Vệ Cách:
“Bác sĩ Vệ, anh và Tổ trưởng Đồng liệu có đang vượt khỏi giới hạn bác sĩ – bệnh nhân không? Làm ơn giữ đúng đạo đức nghề nghiệp đi.”
Cố Thiếu Đình lúc này chẳng khác gì một hũ giấm chua, người thường ôn hòa nho nhã, giờ lại như nhím con đang lăn lộn.
Vệ Cách xoay người lại, trong tay còn cầm một chiếc nhẫn vàng nữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-425-co-thieu-dinh-nhin-thay-vo-cu-mua-nhan-voi-nguoi-khac.html.]
Anh nhướng mày đầy vẻ trêu chọc, giơ nhẫn lên cho Cố Thiếu Đình xem:
“Đẹp không? Đồng Đồng thích cái này.”
Hừ, một câu thôi mà như châm lửa vào thuốc súng.
Cố Thiếu Đình lao tới, nhắm thẳng vào Vệ Cách:
“Đồng Đồng cũng là cái tên mà anh được phép gọi à?!”
Nhưng tay anh còn chưa kịp chạm vào người, đã bị Tổ trưởng Đồng phản đòn.
Đồng Anh Tư nhanh như chớp, vặn tay anh ra sau, kêu “rắc” một tiếng, khóa cứng lại.
Lúc này cô mới mở miệng:
“Cố Thiếu Đình, đừng gây chuyện nữa. Anh còn nợ tôi một món nợ đấy!”
Cố Thiếu Đình: “…”
Anh quay đầu nhìn chằm chằm vào cô.
Một lúc lâu sau mới lầm bầm:
“Tôi chỉ muốn lấy cái nhẫn, em cần gì phải ra tay mạnh thế?”
Đồng Anh Tư: “…”
Hiểu lầm rồi…
Cô ho nhẹ đầy lúng túng.
Sau đó buông tay anh ra:
“Ai biết anh định làm gì chứ.”
Bọn họ náo loạn như vậy.
Người trong và ngoài tiệm đều kéo tới xem.
Cố Thiếu Đình vừa mất thể diện, vừa mất sĩ diện, còn mất luôn cả vợ!
Anh mặt lạnh hoạt động cổ tay một lúc, rồi nói:
“Đồng Anh Tư, đi với tôi ngay. Tôi muốn nói chuyện với em.”
Đồng Anh Tư ngập ngừng vài giây, rồi đáp:
“Không được, tôi còn có việc.”
“Việc gì, mua nhẫn hả?!”
Cơn giận trong lòng Cố Thiếu Đình đã đến cực hạn.
Ba năm hơn, anh không có lấy một cơ hội để nói chuyện với cô!
Cô vì tránh mặt anh mà bày đủ mọi chiêu trò, tốn biết bao công sức!
“Đồng Anh Tư, chuyện đó tôi sai vì đã không nói với em!”
“Tôi chỉ không muốn tự tạo vật cản trên con đường theo đuổi em, nhưng sau này tôi nhất định sẽ kể hết!”
“Nhưng mà em có cho tôi nói không? Em trốn tôi còn kỹ hơn trốn gián!”
Nỗi uất ức trong lòng Cố Thiếu Đình không phải ngày một ngày hai.
Giờ có cơ hội nói, anh mặc kệ mặt mũi thể diện, nhất quyết nói hết giữa chốn đông người.
Đồng Anh Tư không thể bịt miệng anh trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Cô đành bất đắc dĩ:
“Anh bình tĩnh lại, sau này tôi sẽ tìm thời gian nói chuyện.”
“Không! Tôi muốn nói ngay bây giờ.”
Cố Thiếu Đình bắt đầu… chơi trò cù nhây.
Đồng Anh Tư nghe xong, nhíu mày.
Cô do dự vài giây, sau đó cầm lại chiếc nhẫn trong tay Vệ Cách, đưa trả nhân viên.
Rồi xoay người kéo tay Vệ Cách, đi thẳng ra ngoài:
“Vậy anh cứ nói đi, tôi đi đây.”
Cố Thiếu Đình: “…”
Anh nhìn bóng lưng của Đồng Anh Tư, như đứa trẻ buông lời cảnh cáo:
“Em cứ chờ đó! Tôi cũng sẽ không để em sống yên đâu!”
Đáng tiếc, Đồng Anh Tư không hề quay đầu lại.
Bước đi đầy dứt khoát.
Hai người vừa rời khỏi, dưa ngon của mấy cô nhân viên lập tức biến thành khổ qua.
Thành tích của họ, tiền hoa hồng của họ, tiền lương của họ!!!
Mấy cô nhân viên mếu máo, thất vọng tràn trề.
Ngay cả nhìn anh chàng đẹp trai cô đơn còn thấy chướng mắt.
Anh đẹp trai cô đơn ấy, đứng trơ trọi như tảng đá vọng phu.
Sau khi Đồng Anh Tư đã rời khỏi từ lâu, anh mới quay người lại.
Kết quả, nhìn thấy… quầy trống trơn.
Anh cau mày hỏi:
“Mấy món nữ trang vừa chọn đâu?”
“Dọn lại rồi ạ.”
Nhân viên dù bực mình, nhưng vẫn cố nở nụ cười theo quy chuẩn.
Cố Thiếu Đình gõ gõ lên mặt quầy, không kiên nhẫn:
“Lấy ra hết đi, tôi mua tất cả, gói lại mang về.”
“Tất cả luôn?!”
Mẹ ơi, phát tài rồi, phát tài rồi!
Gặp đúng loại si tình số một của năm đây rồi!