Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 426: Cố Thiếu Đình “trả đũa” Đồng Anh Tư

Cập nhật lúc: 2025-04-22 12:39:11
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quả thật, Cố Thiếu Đình không để Đồng Anh Tư được yên.

Anh đến thẳng nhà bố mẹ vợ cũ…

Lúc này đã hơn 9 giờ tối.

Cố Thiếu Đình gõ cửa “thình thình thình”.

Mẹ Đồng ra mở cửa, thấy là anh thì ngạc nhiên hỏi:

“Thiếu Đình, sao giờ này con lại đến?”

“Mẹ, Tiểu Tư có đến nhà mẹ không?”

“ Không, con bé chắc ở căn hộ của nó rồi. Vào đi, Thiếu Đình, vào nhà ngồi đã.”

Mẹ Đồng mời anh vào trong, trong lòng đầy thắc mắc: bình thường Tiểu Tư vẫn ở căn hộ riêng, sao hôm nay lại hỏi?

Cố Thiếu Đình nghe vậy thì thở dài một tiếng.

Rõ ràng chưa uống giọt rượu nào, mà trông như thể đã uống cả nửa chai.

“ Tối nay con gặp Tiểu Tư và bác sĩ tâm lý của cô ấy, hai người đi mua trang sức ở tiệm vàng. Có thể là thấy con nên tâm trạng không vui, chẳng mua gì hết rồi bỏ đi. Nên con mua thay cô ấy mấy món đó.”

Nói rồi, anh đặt cả chục túi lớn nhỏ của tiệm vàng lên bàn trà.

Bố mẹ Đồng giật nảy mình.

Nhà họ Đồng vốn là người thật thà, chưa từng thấy ai là chồng cũ mà lại đi mua đồ trang sức cho vợ cũ, lại còn là mua hộ cô ấy và “người mới”.

Hai ông bà liếc mắt nhìn nhau: ông chớp mắt, bà trợn mắt, ngầm ý bảo nhau mau khuyên can.

Cuối cùng đạt thành đồng thuận, họ bắt đầu phối hợp khuyên bảo:

“ Thiếu Đình à, nếu Tiểu Tư đã đang quen người khác rồi, thì con đừng tốn công nữa.”

Cố Thiếu Đình: “…”

“ Đúng đó Thiếu Đình, duyên phận giữa hai đứa đã hết, đừng cố chấp nữa.”

Cố Thiếu Đình: “…”

“ Trên đời thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, cần gì đơn phương yêu một người. Mai bố đăng ký cho con vào hội mai mối!”

“ Hội mai mối không được, phải là “Cuộc hẹn hoa hồng”, ở đó điều kiện tốt hơn, mẹ quen chủ nơi đó, đảm bảo giúp con chen hàng!”

“ Với điều kiện của con, cưới tiên nữ trên trời cũng không phải chuyện khó, đừng nản lòng!”

Cố Thiếu Đình: “………………”

Cho tôi xin 20 viên thuốc trợ tim với…

Bố mẹ vợ cũ đang đánh từng cú trời giáng vào lòng anh, ra tay còn độc hơn cả Đồng Anh Tư.

Cố Thiếu Đình cứng họng, cần thời gian làm mát hệ thống.

Hai ông bà nhìn anh ngẩn người, vội dìu anh ngồi xuống ghế sofa.

“ Thiếu Đình, đừng suy nghĩ tiêu cực. Cho dù con nghĩ không thông thì cũng đâu thay đổi được gì, Tiểu Tư người ta nghĩ thông rồi!”

Mà con bé nghĩ thông đến mức định chuyển nhà luôn, hôm kia nó nói với bố như thế đó!”

“ Này, bà già này”

“ Ờ ờ ờ, không có, nó chưa nói gì về chuyện chuyển đâu!”

Hai ông bà cứ người tung người hứng như vậy, lời khuyên thì có, còn hiệu quả hay không thì chưa biết.

Cố Thiếu Đình nghẹn đến mức thở không ra hơi.

Mãi sau mới bình tĩnh lại được, anh mở tủ rượu lôi ra hai chai rượu trắng.

“ Bố mẹ, đừng nói nữa, con uống với hai người vài ly đi. Mọi chuyện đều trong rượu cả.”

Bố mẹ vợ cũ vừa nghe vậy là đồng ý liền, lập tức lôi ra cốc thủy tinh to nhất nhà.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cố Thiếu Đình nhìn cái cốc đó, trong lòng chỉ muốn mặc niệm cho bản thân…

Người mà đã uống rượu thì dễ xúc động.

Bố Đồng uống một hồi thì bỗng nhớ ra điều gì, liền gọi cho Đồng Anh Tư.

Cô bắt máy, giọng còn ngái ngủ:

“Bố, con vừa mới ngủ được.”

“ Ngủ cái gì mà ngủ! Mau trả tiền cho Thiếu Đình, con cưới xin mua trang sức gì thì cũng không thể để chồng cũ trả tiền được!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-426-co-thieu-dinh-tra-dua-dong-anh-tu.html.]

“…”

Đầu dây bên kia im phăng phắc.

Bố Đồng không nghe thấy phản hồi gì, bèn lè nhè tiếp:

“ A a, sao không ai nói gì hết, mất sóng rồi à? Con bé này, đúng là tức c.h.ế.t bố mà.”

Ông ném điện thoại sang một bên, không buồn quan tâm nữa.

Rồi nâng ly rượu, cụng ly với Cố Thiếu Đình:

“ Thiếu Đình à, bố không thể để con vừa mất vợ lại còn lỗ tiền, để bố bảo Đồng Đồng trả lại tiền cho con.”

Cố Thiếu Đình nghe vậy thì mơ màng vẫy tay:

“ Bố, đừng nói chuyện đồ trang sức nữa. Nhà mới con cũng mua cho Tiểu Tư luôn!”

Trời ơi, con đúng là đầu óc có vấn đề rồi!”

“ Ha ha ha, bố, uống đi!”

Chiếc điện thoại bị vứt sang bên… vẫn chưa bị tắt máy.

Đầu dây bên kia, Đồng Anh Tư hoàn toàn tỉnh táo, không còn buồn ngủ chút nào.

Cô ngồi bật dậy, thở dài liên tục ba lần.

Sau đó thay đồ, cầm chìa khóa xe, lái xe thẳng tới nhà bố mẹ.

Vừa đẩy cửa bước vào, cô đã thấy ba kẻ say khướt.

Ai nấy mặt đỏ như gấc.

Ngay cả bố mẹ cô – hai người có tửu lượng cực cao – cũng đang lảo đảo nghiêng ngả.

Có thể thấy tối nay họ đã uống bao nhiêu rượu!

Cố Thiếu Đình thì một tay ôm tập hồ sơ, tay kia ôm chai rượu rỗng, dựa nghiêng trên sofa.

Kính mắt chẳng biết rơi đâu, áo sơ mi bung mất ba cúc, tay áo trái xộc xệch, hình tượng giáo sư đĩnh đạc mọi ngày giờ như một cậu thiếu gia sa cơ bên gầm cầu.

Thấy Đồng Anh Tư, anh vung tay loạn xạ trong không khí:

“ Tiểu Tư!”

Cô nhìn anh, không biết nên giận hay nên cười.

“ Cố Thiếu Đình, giỏi lắm, bây giờ còn đến nhà mách lẻo nữa cơ à?”

“ Không có!” — Cố Thiếu Đình lập tức phủ nhận, lắc ngón tay, say khướt đáp, “ Anh thật sự không nói chuyện em bắt nạt anh đâu!”

Đồng Anh Tư: “…”

“ Tiểu Tư, con còn bắt nạt Thiếu Đình à? Con, con, con làm vậy khiến bố mẹ khó xử lắm đó!”

Bố Đồng nghe vậy thì lập tức bênh vực Cố Thiếu Đình.

Mẹ Đồng cũng xót con rể.

Bà hiểu rõ tính con gái mình — nóng nảy, dễ ra tay — so với con rể thì đúng là một trời một vực. Ai bắt nạt ai, quá rõ ràng rồi.

Mẹ Đồng nghiêm khắc chỉ tay cảnh cáo Đồng Anh Tư:

“ Con gái, nếu con không đồng ý thì phải từ chối rõ ràng. Đừng có tiêu tiền của chồng cũ nữa. Nhìn cả đống túi kia kìa, tính giá đi rồi trả lại cho Thiếu Đình!”

Đồng Anh Tư nhìn theo tay mẹ.

Suýt nữa thì ngất.

Cả đống vàng kia, e là cô có nhịn ăn nhịn mặc hai năm cũng không mua nổi.

Cô vò trán, tức đến mức nhức đầu.

Phải mất một lúc lâu mới thở đều lại được.

Cô bước đến trước mặt Cố Thiếu Đình.

Mím môi đầy căng thẳng.

Vốn dĩ cô định đợi tâm trạng ổn định mới nói chuyện với anh, nhưng giờ thấy thế này thì không thể đợi nữa.

Đồng Anh Tư thở dài một hơi.

Chỉ tay về phía trong phòng:

“ Cố Nhị, vào trong, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Loading...