Cố Thiếu Đình ôm túi tài liệu đi vào phòng, mượn rượu làm càn, chủ động ra tay trước.
Cố nhị thiếu căn bản không cho Đồng Anh Tư cơ hội mở miệng, trực tiếp quăng túi tài liệu trong tay lên giường, bắt đầu bộc phát cảm xúc dữ dội.
“Tiểu Tư, em đừng nghĩ là vì chuyện không có thai nên anh mới quay lại theo đuổi em! Hoàn toàn không liên quan!”
“Ngược lại là em, sao lại mặc kệ anh? Hạ Ngữ Nhu đã phát điên, anh trai cô ta cũng vào tù rồi, sao em vẫn còn lạnh nhạt với anh? Anh có sai, nhưng không đến mức không thể tha thứ. Em lương thiện như vậy, sao lại nhẫn tâm với anh?”
“Anh cũng đâu có muốn cưới ai khác, em không cần anh, thì anh sẽ sống độc thân cả đời, vậy cũng đâu có con được…”
Cố Thiếu Đình líu lưỡi lẩm bẩm, giọng đầy tủi thân.
Đồng Anh Tư nhìn anh, vành mắt bỗng đỏ lên, phải cắn mạnh môi mới kiềm được nước mắt đang trào ra.
Tiếc là Cố Thiếu Đình lúc ấy cúi đầu ngồi bên giường, không thấy được.
Anh vẫn tiếp tục lảm nhảm, giọng nồng mùi rượu.
“Anh đoán được mà, em và Vệ Cách không có gì. Em chỉ lấy cậu ta làm bia đỡ đạn để đối phó với ba mẹ em, đối phó với anh, để cả anh lẫn họ đều từ bỏ hy vọng, thấy rằng anh với em là không thể, đúng không?”
Đồng Anh Tư không nói gì.
Cố Thiếu Đình cười khẽ, “Đồng Anh Tư, em xem anh hiểu em đến mức nào. Trên đời này không ai hiểu em hơn anh đâu!”
Anh nắm lấy tay Đồng Anh Tư, áp đầu lên bụng cô.
Lần này Đồng Anh Tư không đẩy anh ra.
Cố Thiếu Đình như một chú chó nhỏ, đầu tóc bù xù cọ cọ vào người cô.
“Tiểu Tư, sau này đừng gồng mình nữa, giả vờ cũng mệt lắm. Anh nói cho em biết, anh sẽ không buông tay, nhưng em cũng không cần bận tâm đến anh, cứ coi anh c.h.ế.t rồi cũng được.”
“Em muốn yêu ai thì yêu, cứ làm theo ý mình. Nhưng nếu yêu thì hãy yêu nghiêm túc, đừng có bắt đại một người, em là cảnh sát, không được lừa người.”
Đồng Anh Tư nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu của anh, nhắm chặt mắt không dám nhìn nữa, vành mắt ửng đỏ.
Cố Thiếu Đình tuy say xỉn, nhưng lời nói lại rất rõ ràng.
Anh áp mặt vào mu bàn tay cô, nước mắt âm thầm thấm vào da.
“Em không muốn anh, thì cứ không đi, nhưng sao lại cố tình chọn một người đàn ông để chọc tức anh? Tim anh là thép à? Cứ đ.â.m là đâm, chẳng thương xót gì.”
Cố Thiếu Đình càng nói càng tủi thân.
Rượu uống vào, giờ tuôn hết qua nước mắt.
Tiếng nấc khe khẽ vang lên trong phòng, khiến người nghe cũng thấy xót xa.
Nước mắt rơi trên tay Đồng Anh Tư, mỗi giọt như đánh vào tim cô.
Rất lâu sau, Cố Thiếu Đình mới bình tĩnh lại.
Anh buông tay cô, ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô.
“Trước đây em nói với anh rất nhiều. Từ sau khi mất đứa bé, em dần dần không còn để ý đến anh, lời nói ít dần, thấy anh cũng chẳng thèm mở miệng nữa.”
Cố Thiếu Đình cười tự giễu.
Anh đẩy Đồng Anh Tư ra, loạng choạng đứng dậy, tiện tay cầm theo túi tài liệu trên giường.
Cố Thiếu Đình mở nắp túi ra, đổ toàn bộ bên trong ra giường.
Chìa khóa, giấy chứng nhận sở hữu nhà đất, giấy chuyển nhượng tài sản, giấy tờ cổ phần… đủ loại, rơi lả tả khắp nệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-427-vo-chong-nha-ho-co-chia-tai-san.html.]
Đồng Anh Tư khó hiểu nhìn anh, “Anh định làm gì? Dùng tiền mua chuộc tôi à?”
“Hừ.” Cố Thiếu Đình hừ lạnh, “Coi thường anh vậy sao? Anh thì chưa bao giờ coi thường em. Anh chưa từng nghĩ dùng tiền để mua lại em.”
Anh lại lẩm bẩm, “Nếu mua được, anh đã mua từ lâu rồi, anh nhiều tiền như vậy mà.”
Đồng Anh Tư khóc không được mà cười cũng chẳng xong, chờ xem anh còn trò gì nữa.
Cố Thiếu Đình ném túi rỗng qua một bên, tay lớn quét qua đống giấy tờ.
“Mấy thứ này, lúc ly hôn là phải đưa em rồi. Nhưng em không lấy, cũng không chịu làm thủ tục. Lúc đó anh nghĩ thôi kệ, sớm muộn gì em cũng quay lại với anh mà.”
“Nhưng giờ thì anh nhìn ra rồi, em chỉ muốn tránh xa anh thôi. Lòng dạ phụ nữ như kim dưới đáy biển, không biết em không cần anh rồi thì còn muốn ai nữa.”
“Là chồng cũ, anh khuyên em một câu: phụ nữ phải có tiền, thấy đàn ông không vừa mắt là có thể đá ngay! Nếu mấy thứ này em thấy chưa đủ, thì cứ mang anh đi luôn, anh rất biết kiếm tiền…”
Cố Thiếu Đình vừa nói vừa nhét đống giấy tờ lung tung vào tay Đồng Anh Tư.
Cảnh tượng y như đang chia gia sản vậy.
Giống như chia xong rồi, thì sẽ chẳng còn gia đình chung nữa.
Anh nhét hết đồ vào tay cô, rồi bất chợt gục xuống giường, như một chú cún con đang giận dỗi.
Đồng Anh Tư nhìn anh, mắt cũng dần đỏ lên.
Cô đứng lặng một lúc lâu, rồi bất ngờ lao tới.
Túm lấy cổ áo sau gáy Cố Thiếu Đình, kéo mạnh một cái, lôi anh từ trên giường xuống.
Cố Thiếu Đình loạng choạng đứng trên sàn nhà, y như một học sinh tiểu học bị phạt đứng.
Đồng Anh Tư trừng mắt nhìn anh, “Đứng thẳng! Không phải anh bảo muốn nói chuyện tử tế à? Hôm nay nói cho rõ!”
“Tiểu Tư, đừng động đậy, anh mà động là chóng mặt lắm…”
Đồng Anh Tư im lặng.
Cô đi đến, đá nhẹ một cái kéo cái ghế gỗ lại, đẩy đến trước mặt anh.
“Ngồi xuống.”
“Cố Thiếu Đình, mấy thứ này anh cầm về hết đi. Tôi cũng có chuyện quan trọng phải nói với anh.”
Đồng Anh Tư ngừng một lúc.
Cuối cùng cũng gom đủ can đảm, nói ra điều đã đè nén trong lòng bao năm.
“Tôi… tôi có vấn đề về sức khỏe, không thể có con…”
Cố Thiếu Đình nhắm mắt lại, tựa vào lưng ghế mây, giọng nhẹ nhàng:
“Anh biết rồi, chẳng phải anh biết từ trước rồi sao. Tiểu Tư, chúng ta không cần con cũng được mà. Anh có bao nhiêu người thân, sau này cháu trai cháu gái anh đủ mở một nhà trẻ, tất cả đều mang họ Cố. Mình cần gì phải cực khổ tự sinh…”
Vịt Bay Lạc Bầy
Giọng nói của Cố Thiếu Đình như mang theo hơi ấm, vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.
Đồng Anh Tư mím môi nhìn anh, trong lòng chua xót khôn tả.
Cô dừng lại một lúc lâu.
Rồi bước tới trước mặt anh, búng mạnh một cái vào trán anh.
“Nghe cho kỹ! Tôi thật sự… không thể sinh con…”