Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 431: “Mặc Mặc, con vừa về là anh Hai với chị dâu tái hôn rồi!”

Cập nhật lúc: 2025-04-23 16:52:10
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Kim Tử bị véo đau, khóc hu hu.

Bây giờ trong nhà họ Cố sợ nhất là nghe thấy thằng nhóc này khóc.

Giọng nó vừa cao vừa chói tai, như âm thanh tra tấn tinh thần, làm ai nghe cũng nhức cả đầu.

Nên vừa nghe tiếng nó ré lên từ tầng hai, cả nhà đồng loạt ngẩng đầu nhìn.

Tô Như Lan thấy hai mẹ con đang đứng trên tầng, miệng liền nở nụ cười, vui vẻ chạy lên cầu thang.

“Ôi chao, Mặc Mặc, con xem mẹ bận bịu quá, chưa kịp lên báo tin cho con đấy.”

Bà nhìn thấy Tiểu Kim Tử đang ôm cổ Mặc Tiểu Nhuỵ, liền vỗ nhẹ vào m.ô.n.g nhóc mấy cái: “Kim Bảo, sao con lại khóc thế? Ai lại chọc giận con à?”

Tô Như Lan còn cố tình đứng né sau Tiểu Kim Tử, sợ bị nó nhìn thấy mặt rồi lại ghét bỏ bà nghèo, khóc toáng lên nữa.

Vừa thấy Tô Như Lan, vẻ lạnh lùng trên mặt Mặc Tiểu Nhuỵ mới dịu lại một chút, cố gượng ra nụ cười.

“Mẹ, Tiểu Kim Tử không sao, chỉ nghịch ngợm trên tầng thôi ạ.”

Thực ra lúc nãy là bị Mặc Tiểu Nhuỵ véo đau mới khóc.

Bây giờ Mặc Tiểu Nhuỵ đã nới tay, Tiểu Kim Tử sụt sịt mũi, không khóc nữa.

Nó quay đầu lại, một tay ôm cổ mẹ, một tay vẫy vẫy với Tô Như Lan: “Không nghịch, không nghịch!”

Hiếm lắm Tiểu Kim Tử mới chịu mở miệng, nhưng khi bị oan thì lại rất biết cách tự bào chữa.

Nghe thấy thế, Tô Như Lan cũng bật cười, dỗ dành nó:

“Đúng đúng, không nghịch, Kim Bảo nhà ta ngoan nhất, đáng yêu nhất luôn!”

Tiểu Kim Tử được khen, liền quay lại ôm chặt Mặc Mặc.

Thấy nhóc con không sao nữa, Tô Như Lan mới tiếp tục kéo câu chuyện về chủ đề chính.

“Mặc Mặc, nhà mình có tin vui lớn đấy, đoán xem là gì nào? Đoán đúng mẹ dẫn con với Tiểu Kim Tử đi mua vàng luôn!”

Mặc Tiểu Nhuỵ: “……”

Vừa rồi cả nhà ồn ào như vậy, chẳng lẽ cô không nghe thấy chắc?

Cô nghiến răng nghiến lợi, không muốn nói ra cái “tin vui” mà Tô Như Lan nhắc đến. Trên gương mặt vô cảm kia hiện rõ vẻ cứng đờ, thậm chí có chút dữ tợn.

Tiểu Kim Tử dường như cảm nhận được điều gì đó, bỗng nhiên buông cổ Mặc Mặc Tiểu Nhuỵ ra, quay sang giơ tay về phía Tô Như Lan: “Bà nội, bế~”

Tô Như Lan mừng rỡ như được quà to, vội vàng đưa tay bế lấy thằng bé.

“Ôi trời ơi, Kim Bảo nhỏ, bà nội còn chưa giàu đâu mà con đã chịu theo bà rồi, bà vui c.h.ế.t mất!”

Đáng tiếc, niềm vui chỉ kéo dài đúng hai giây.

Tiểu Kim Tử chỉ mượn tay bà để trượt xuống đất, vừa chạm đất đã lắc lư cái m.ô.n.g chạy biến.

Tô Như Lan nhìn theo thằng nhỏ mà bó tay, thở dài: “Cái đứa tinh ranh này, không biết nó giống ai mà lắm mưu thế không biết…”

“Ơ mà không đúng…”

Vừa nói bà vừa nhận ra mình lỡ lời, vội vàng quay sang giải thích với Mặc Tiểu Nhuỵ:

“Mẹ không có ý gì đâu, không phải nói con với thằng Tư ngốc nghếch gì đâu!”

Dù trong lòng bà nghĩ vậy thật… nhưng mà không nên nói ra…

Mặc Tiểu Nhuỵ vẫn chẳng nói câu nào, gương mặt lạnh tanh không biểu cảm.

Tô Như Lan cũng không để tâm, tiếp tục hào hứng kéo tay cô:

“Mặc Mặc, đoán xem tin vui là gì nào!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-431-mac-mac-con-vua-ve-la-anh-hai-voi-chi-dau-tai-hon-roi.html.]

Mặc Tiểu Nhuỵ: “……”

Cô quay mặt đi, trong lòng thầm nghi ngờ bà già này đang cố tình mỉa mai cô!

Mặc Tiểu Nhuỵ âm thầm trợn mắt, bàn tay thả bên người siết chặt thành nắm đấm.

Nhưng Tô Như Lan chẳng nhận ra gì cả, vẫn tiếp tục:

“Mẹ gợi ý cho con nhé: Mấy hôm trước mẹ làm sai chuyện lớn, ai dè lại hóa dữ thành lành! Dựa vào thông tin này đoán tiếp xem?”

Mặc Tiểu Nhuỵ: “……”

Tô Như Lan cười híp mắt: “Nhà mình lại có thêm một người rồi! Trước kia bớt đi một người, giờ người đó quay lại rồi, đoán ra chưa?”

Mặc Tiểu Nhuỵ: “……”

Vịt Bay Lạc Bầy

Ngón tay cô đã bấm chặt vào da thịt ở đùi, hai tay run rẩy vì giận.

“Sao còn chưa đoán ra nữa nhỉ?” – Tô Như Lan ngạc nhiên hỏi.

Bà không nghĩ mình đã gợi ý rõ thế mà Mặc Tiểu Nhuỵ vẫn không đoán ra.

Tô Như Lan lẩm bẩm thở dài, “Xem ra mẹ nói đúng, cái đầu nhanh nhạy của Tiểu Kim Tử đúng là không giống con với thằng Tư.”

“……”

Mặc Tiểu Nhuỵ gần như đã bóp nát cả quần.

Cô thật sự không nhịn được nữa, quay phắt sang định chất vấn: “Mẹ, hôm đó mẹ—”

“Hôm đó mẹ nói quá lời thật!”

Tô Như Lan không đợi cô nói hết, đã kéo tay cô, cảm ơn rối rít:

“May mà các con hiểu cho mẹ, biết mẹ không cố ý!”

“Mặc Mặc, con đúng là phúc tinh của nhà mình. Con vừa mới về không bao lâu mà anh Hai với chị dâu đã tái hôn rồi! Con không biết đâu, với nhà mình thì đây là chuyện vui to lắm!”

“Mẹ cứ tưởng anh Hai chị dâu con hết hy vọng rồi, ai ngờ chị dâu con chẳng để bụng chút nào, còn ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn với anh Hai, rồi hai người dắt nhau đi đăng ký kết hôn lại! Con nói xem, chuyện này có phải quá tuyệt vời không?”

“Vài hôm nữa con với Bắc Thừa cũng đi tái hôn đi, rồi làm hộ khẩu cho Tiểu Kim Tử luôn, nhà mình sắp có ngày lành tháng tốt rồi! Mặc Mặc, mẹ thật sự rất vui vì con trở về!”

Tô Như Lan nói năng lộn xộn, chả có đầu đuôi gì. Nhưng bà chỉ muốn biểu đạt một điều — bà rất vui.

Bà ôm lấy Mặc Tiểu Nhuỵ, cười nói không ngớt, trông gần như mất kiểm soát vì phấn khích.

Nhưng bà không biết rằng…

Niềm vui của bà đang được xây dựng trên nỗi đau của người mà bà đang ôm.

Ánh mắt Mặc Tiểu Nhuỵ trở nên lạnh lẽo, tay siết chặt sau lưng Tô Như Lan, như thể muốn bóp c.h.ế.t bà ngay tại chỗ.

Cô vừa giận vừa hận.

Không ngờ Cố Nhị lại đi tái hôn!

Rõ ràng hôm đó Tô Như Lan còn mắng chị dâu đến mức không để cho người ta chút thể diện, thậm chí còn bóng gió nói chị ta là “gà mái không đẻ được trứng”.

Vậy mà cái con ngu Đồng Anh Tư đó!

Còn biết xấu hổ không? Lăn quay về tái hôn liền!

Đúng là tiện nhân, đồ không biết liêm sỉ!

Cả người Mặc Tiểu Nhuỵ tràn đầy oán khí, ánh mắt như dao.

Nhưng Tô Như Lan chẳng hay biết gì, còn kéo tay cô, vui mừng nhắc chuyện chị dâu quay về.

Hai người còn đang nói chuyện thì…

Dưới nhà bất ngờ vang lên tiếng quản gia: “Thất tiểu thư, cô về rồi ạ!”

Loading...