Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 432: Mặc Thiên: “Em giúp chị dâu hai chữa bệnh!” – Anh Hai: “Thôi khỏi!”
Cập nhật lúc: 2025-04-23 16:53:25
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe xong, Tô Như Lan lập tức buông Mặc Tiểu Nhuỵ ra, nói:
“Mặc Mặc, mẹ xuống lầu để em gái con đoán thử xem, xem thử xem con bé Thiên Thiên nhà mình có đoán ra tin vui lớn trong nhà không! Con đừng đi đâu cả, cứ ở đây trên lầu mà xem thử con bé có đoán được không nhé!”
Nói xong, bà ấy liền chạy vèo xuống lầu.
Mặc Tiểu Nhuỵ lườm một cái rõ dài, vẻ mặt vô cùng thiếu kiên nhẫn.
Một lúc sau, cô nghe tiếng bước chân từ phòng khách vang lên, mới liếc mắt nhìn xuống dưới một cái.
Ngay khi thấy bóng dáng của Mặc Thiên, cô không do dự lấy một giây, quay người rời khỏi hành lang ngay lập tức.
Cái con nhỏ này, ánh mắt đúng là sắc lẹm.
Lừa người khác thì chiêu trò vô số kể.
Muốn lừa được cô, thì phải không có chút sơ hở nào mới được.
Khuôn mặt này của Mặc Mặc, là nghĩa phụ dựa vào mệnh cách của Mặc Tiểu Nhuỵ mà tạo ra từng chút một, mất ba tháng trời mới làm ra được gương mặt giống hệt.
Nhưng giả thì vẫn là giả, kiểu gì cũng sẽ có sơ hở.
Việc còn chưa xong, tuyệt đối không thể để con nhỏ đó nhìn ra điều gì.
Không thì mọi công sức đều đổ sông đổ biển.
Mặc Tiểu Nhuỵ vội vàng chạy về phòng, mà trong lòng thì vẫn thấp thỏm không yên.
Giờ còn có chuyện khiến cô hoảng hơn nữa—đó là phải giải thích với nghĩa phụ kiểu gì đây, cô đến nhà họ Cố không những không chia rẽ được lão Lục, mà còn để lão Nhị tái hôn với vợ cũ nữa chứ!!!
…
Mặc Thiên vừa bước vào đại sảnh, Tô Như Lan đã nhào tới:
“Thiên Thiên bảo bối!”
Mặc Thiên lạnh nhạt nhìn mẹ mình, miễn cưỡng thốt ra bốn chữ:
“Nói chuyện đàng hoàng.”
Tô Như Lan: “…”, con nhỏ này đúng là không hiểu phong tình gì hết…
May mà bà có khả năng điều chỉnh cảm xúc cực tốt, nhanh chóng quăng mấy câu chê ra sau đầu.
Bà nắm lấy tay Mặc Thiên, nghiêm túc nói:
“Thiên Thiên à, hôm nay nhà mình có tin vui lớn đó, con thử đoán xem là chuyện gì! Mẹ cho con vài gợi ý nhé, xem con đoán được không!”
Trên mặt Tô Như Lan, niềm vui tràn đầy, muốn giấu cũng giấu không nổi.
Nghe mẹ nói xong, Mặc Thiên chưa cần gợi ý.
Phản ứng đầu tiên: xem tướng!
Cô nhìn qua gương mặt của mẹ, rồi nhìn tới mặt ba, tiếp đó nhìn đến mặt của đại ca, và cuối cùng là gương mặt của anh hai —
Ơ kìa?
Ánh mắt của Mặc Thiên dừng lại ở mặt của Cố Thiếu Đình, không rời đi nữa.
Tô Như Lan đứng bên cạnh, trợn tròn mắt kinh ngạc—
Không lẽ con bé này cũng nhìn ra được sao!?
Quả nhiên là Mặc Thiên.
Cô chỉ nhìn Cố Thiếu Đình đúng hai phút, liền nói ra đáp án:
“Anh hai tái hôn rồi.”
Vừa dứt câu, cả nhà họ Cố đồng loạt “ồ” lên đầy kinh ngạc.
Có những chuyện, đúng là không thể không tin.
Con bé Mặc Thiên này quả thực quá linh.
Tô Như Lan vui mừng ôm chầm lấy con gái,
“Trời ơi bảo bối của mẹ! Quả nhiên người ta gọi con là tiểu thần tiên không sai chút nào! Cái gì con cũng biết! Vừa nãy mẹ bảo chị dâu tư con đoán, mà đoán không ra!”
“Ê, Mặc Mặc, thấy không? Mặc Thiên đoán phát trúng liền!”
Tô Như Lan vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn lên lầu hô.
Nhưng ngẩng lên mới thấy:
“Mặc Mặc đâu rồi? Về phòng rồi à?”
Mặc Thiên chẳng buồn đi tìm chị dâu tư.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng, bước đến trước mặt Cố Thiếu Đình.
Không nói không rằng, bụp một cú đ.ấ.m ngay ngực:
“Ghê nha, anh hai, ánh sáng của nhà họ Cố.”
Cố Thiếu Đình bị đ.ấ.m ho sặc sụa mấy tiếng liên tiếp.
Quả thật, cú đ.ấ.m này chắc là có luyện qua rồi.
Anh hai mà cũng bị ho đến vậy.
Mặc Thiên không dừng lại, lại bổ thêm hai cú:
“Anh khỏi lo, chuyện sức khỏe của Đồng Đồng, em sẽ nghĩ cách giúp.”
Vừa nghe xong câu đó, Cố Thiếu Đình ho càng dữ dội hơn.
“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ—”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-432-mac-thien-em-giup-chi-dau-hai-chua-benh-anh-hai-thoi-khoi.html.]
Nhìn mà cứ như muốn ho ra m.á.u đến nơi.
Lúc này Mặc Thiên mới phát hiện có gì đó sai sai.
Cô nghiêng đầu nhìn anh hai:
“Không phải anh giả bệnh lừa Đồng Đồng về đấy chứ? Phim truyền hình toàn diễn thế, vẫn còn xài được hả?”
Cố Thiếu Đình: “…”
Má nó, anh mà không ho ra m.á.u thật chắc con bé này không chịu yên đâu!
Anh vội vàng chụp lấy cốc nước trên bàn uống một ngụm, cố nuốt cái ngứa trong cổ xuống.
Đồng Đồng vì biết bản thân không thể sinh con, nên mới dám đối mặt với nỗi sợ hôn nhân và sinh nở.
Vậy mà con nhỏ này - suýt chút nữa đẩy hết về vạch xuất phát rồi!
Cố Thiếu Đình lập tức túm lấy tay Mặc Thiên, vội vàng xua tay:
“Mặc Thiên, chuyện của Đồng Đồng, em đừng có giúp vội.”
“Sao vậy?” — Mặc Thiên nhìn anh như nhìn người ngốc.
Cố Thiếu Đình bóp trán, không biết nên giải thích sao cho con bé hiểu.
Cuối cùng, anh quyết định khỏi cần giải thích.
Anh chắp tay cúi đầu trước cô:
“Nói chung chuyện này, tiểu tổ tông à, em đừng nhúng tay vô vội. Khi nào anh cần thật, anh sẽ đến cầu xin em được không?”
Mặc Thiên khó hiểu nhìn anh.
Nhưng cũng không cố chấp nữa.
Cô phẩy tay một cái,
“Em bận lắm, tới lúc đó anh có cầu xin cũng chưa chắc em có thời gian. Với lại nhớ mang tiền nha.”
Nói rồi cô quay người bước lên bậc thang.
Cố Thiếu Đình nhìn theo bóng lưng cô, thở dài một hơi đầy mệt mỏi.
Mẹ ơi, vợ mới dỗ về được chưa bao lâu, suýt nữa lại bị con nhỏ này hù chạy mất rồi…
Sáng hôm sau, Mặc Thiên dẫn theo Kiều Nguyệt ra ngoài.
Hai người đi đến tổ điều tra đặc biệt như thường lệ.
Nhưng lần này, họ không về nhà ngay mà rẽ sang hướng khác.
Lần này, Mặc Tiểu Nhuỵ đưa Kiều Nguyệt đến một khách sạn.
Đến phòng suite, Mặc Tiểu Nhuỵ dặn dò:
“Cô cứ ở đây, đừng đi lung tung, không được rời khỏi phòng.”
Kiều Nguyệt cười tít mắt gật đầu: “Dạ vâng!”
Mặc Tiểu Nhuỵ quay người lại, khẽ nhếch môi đầy ghét bỏ:
“Ngốc thật.”
Sau đó, cô bước vào phòng ngủ trong suite.
Căn phòng được che bởi rèm cửa, ánh sáng mờ mờ.
Mặc Tiểu Nhuỵ thấy một ông lão đang ngồi ở góc phòng, liền bước nhanh đến, cúi đầu chào:
“Cha nuôi.”
“Khụ khụ khụ…” — Ông lão ho không ngừng, một lúc lâu sau mới ổn định lại được.
Giọng nói già nua, yếu ớt vang lên:
“Nói đi, rốt cuộc là thế nào?”
“Cha nuôi, con làm việc không tốt, không những không chia rẽ được lão Lục nhà họ Cố, mà còn… còn… không ngăn được lão Nhị tái hôn. Hôm qua, Cố Nhị đã đăng ký tái hôn với vợ cũ rồi.”
Mặc Tiểu Nhuỵ cẩn thận báo cáo.
Nhưng dù cô cẩn thận đến đâu, cũng không thể xoa dịu được cơn giận của ông lão.
Chỉ thấy ông thở dốc nặng nề, rồi vơ lấy điện thoại trên bàn đầu giường, đập thẳng vào người Mặc Tiểu Nhuỵ.
“Đồ vô dụng! Con đến đó làm cái quái gì thế hả! Ta bảo con đến nhà họ Cố là để cắt đứt hơi thở cuối cùng của chúng, không phải để nối lại mạng cho chúng đâu!”
Ông gầm lên đầy giận dữ.
Âm lượng tăng cao gấp mấy lần.
Mặc Tiểu Nhuỵ đứng yên, không dám né tránh, để mặc điện thoại nện lên chân.
“Cha nuôi, con sai rồi, xin người trách phạt.”
Ông lão tức đến mức ngồi thở dốc không ngừng.
Mặc Tiểu Nhuỵ hoảng sợ, không dám thở mạnh, cúi đầu đứng bên cạnh.
Một lúc sau, ông mới từ từ bình tĩnh lại.
Khẽ ho mấy tiếng, ông thở dài một hơi:
“Có lẽ nhà họ Cố mệnh chưa tận. Thôi được rồi… chờ thêm nữa vậy. Nếu không phải con nha đầu Mặc Thiên kia nghĩ ra cách kéo dài mệnh cách nhà họ Cố, ta đã thành công từ lâu rồi!”
Vừa nhắc đến Mặc Thiên, ông lão nghiến răng nghiến lợi.
Vịt Bay Lạc Bầy
Từng lời đều lộ rõ vẻ căm hận.
“Con nhỏ đó là tai họa! Không trừ bỏ nó, trong lòng ta không thể yên được một ngày!”