Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 433: Ra cửa mà không coi ngày tốt!

Cập nhật lúc: 2025-04-23 16:53:28
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc Tiểu Nhuỵ trông như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó, ngoan ngoãn quỳ rạp trên mặt đất.

Trước mặt cô, lão già kia đứng cao cao tại thượng, nhìn xuống đầy uy nghi, từng cơn ho nặng nề vang lên không dứt, nghe mà thấy chẳng giống người còn sống được bao lâu nữa.

Mặc Tiểu Nhuỵ ngẩng đầu nhìn ông ta, giọng đầy lo lắng:

“Cha nuôi, đừng vội! Cho con thêm một cơ hội nữa!”

Cô thật sự lo cho ông ta.

Đây là người thân duy nhất còn lại của cô.

Trên đời này, ngoài ông ta ra, không còn ai quan tâm hay yêu thương cô nữa.

“Khụ khụ khụ—”

Lão lại ho một trận dữ dội, mãi mới nén lại được.

Lúc lên tiếng, âm điệu đã khác hẳn với cơn giận dữ lúc trước — nghe như một người cha già bất lực trước đứa con không nên thân.

“Cha nuôi e là không còn sống được bao lâu nữa rồi… Điều duy nhất khiến ta không cam lòng là vẫn chưa lấy lại được thứ thuộc về mình. Mọi thứ của nhà họ Cố, vốn dĩ phải là của ta… không, là của chúng ta!”

Lão nói câu này, cố ý kéo Mặc Tiểu Nhuỵ vào cùng chiến tuyến.

Lời lẽ tha thiết, như thể đang vẽ ra một chiếc bánh ngọt thơm ngon.

Nghe mà lòng chấn động, người hiểu chuyện chắc cũng phải rơi nước mắt.

Nghe vậy, Mặc Tiểu Nhuỵ càng cảm thấy có lỗi.

Cô quỳ dịch thêm hai bước, nắm lấy đầu gối lão già:

“Cha nuôi, con sẽ không để người hồn phi phách tán! Người sẽ sống mãi! Mau nói cho con biết, có cách nào cứu được người không?”

Lão trầm ngâm một lúc, rồi xoa đầu cô:

“Tốt lắm, đúng là đứa con mà ta thương yêu không uổng!”

“Cách tốt nhất, là g.i.ế.c đứa con của Vũ Tuyết, khiến hai người họ hoàn toàn đoạn tuyệt. Khi đó, mệnh Thiên Sát của nhà họ Cố sẽ thành hình. Một khi mệnh Thiên Sát thành công, hồn phách của ta có thể bất diệt! Nhưng… khó lắm!”

Lão thở dài một tiếng, giọng đầy bất lực.

Mặc Tiểu Nhuỵ nghe đến đây, cắn chặt môi dưới.

Lá bùa hộ thân của Vũ Tuyết đúng là quá khó chơi.

Hơn nữa, Cố Bạch Dã còn luôn bảo vệ Vũ Tuyết như châu báu, căn bản không có cơ hội ra tay.

Mặc Tiểu Nhuỵ nhíu mày, hỏi:

“Vậy còn cách nào khác không?”

Lão thở dài:

“Còn một cách… có thể giúp ta tạm thời ổn định hồn phách, đủ để ta chờ nhà họ Cố diệt vong, không cần vội vã nữa.”

“Cách gì?!”

Mặc Tiểu Nhuỵ lập tức ngẩng đầu, mắt sáng rực.

Lão lại ho vài tiếng, sau đó hạ giọng:

“Vũ Vệ. Cái mặt dây chuyền trên người Mặc Thiên, nó chính là thần thú sinh ra từ hàn đàm trong Cốc Vu Y, mang theo linh lực vô cùng mạnh mẽ. Bảo Vu Tôn luyện ‘ngưng khí thang’, mỗi ngày nhét cho Vũ Vệ một viên, bảy ngày sau mang nó đến cho ta, có thể giúp ta ổn định hồn phách thêm một năm. Đây là cách duy nhất rồi.”

“Vũ Vệ…”

Mặc Tiểu Nhuỵ lặp lại cái tên đó, rồi cẩn thận ghi nhớ phương pháp mà lão vừa nói.

“Cha nuôi cứ yên tâm, con nhất định sẽ lấy được Vũ Vệ!”

Nói rồi, cô đứng bật dậy, gấp gáp:

“Giờ vẫn còn kịp đến tổ đặc biệt, con đi tìm Vu Tôn luyện thuốc.”

“Được.”

Lão gật đầu, chống gậy đứng dậy, cả người lộ rõ sự già yếu.

Ánh mắt Mặc Tiểu Nhuỵ đầy xót xa, nhưng không nói thêm lời nào, chỉ muốn nhanh chóng cứu lấy cha nuôi.

Cô bước nhanh rời khỏi phòng.

Nhưng khi đến cửa, cô đột ngột dừng lại, quay đầu hỏi thêm:

“Vậy còn Lục Liễu thì sao—?”

“Giết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-433-ra-cua-ma-khong-coi-ngay-tot.html.]

Lão chỉ thốt ra một chữ.

Mặc Tiểu Nhuỵ hiểu ý.

Không do dự, cô lập tức mở cửa, rời khỏi khách sạn.

Bên kia.

Đồng Anh Tư vừa tái hôn, đã bị Vạn Kiều c.h.é.m cho một bữa tơi tả.

Tiểu thư Vạn Kiều cầm ly nước lọc trong tay, lắc lắc rồi nheo mắt nhìn Đồng Anh Tư qua thành ly:

“Cô hay lắm, làm đơn xin với tôi chưa mà dám tái hôn hả?”

Đồng Anh Tư bật cười:

“Không phải chị luôn khuyên tôi nên cho anh ấy một cơ hội à? Nếu chị không nói, chắc tôi cũng không chịu đâu.”

“Chậc chậc chậc.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Vạn Kiều khịt mũi, chọc ghẹo:

“Cái miệng này của cô càng lúc càng giống Cố lão nhị rồi. Quả nhiên là người một nhà.”

Cả hai phá lên cười.

Đồng Anh Tư cắt miếng bít tết trên đĩa mình rồi đổi lấy phần trước mặt Vạn Kiều:

“Ăn nhanh đi tiểu thư của tôi. Một bữa cơm của chị tốn nửa tháng lương của tôi mà còn không bịt nổi miệng chị nữa.”

“Dĩ nhiên không bịt nổi, tôi phải ăn cho Cố lão nhị nghèo rớt mồng tơi mới chịu.”

Vạn Kiều vừa ăn thịt vừa lẩm bẩm, tuy miệng than phiền nhưng mặt lại đầy thư thái, nhẹ nhõm.

Đồng Anh Tư cười rạng rỡ.

Đây là lần hiếm hoi cô được thực sự thả lỏng trong mấy năm qua.

Vạn Kiều thì vừa vui vừa xót.

Vui vì Đồng Anh Tư cuối cùng đã thoát khỏi bóng ma quá khứ.

Nhưng cũng xót xa vì sau này cô ấy sẽ không thể có con của riêng mình nữa.

Cảm xúc thật sự quá khó để diễn tả thành lời.

Hai người đang trò chuyện, điện thoại của Vạn Kiều bất ngờ reo lên.

Cô bắt máy, nói chuyện vài câu rồi bất lực cúp máy.

Sau đó, chu môi nhìn Đồng Anh Tư.

Đồng Anh Tư nhướng mày:

“Sao vậy?”

Vạn Kiều thở dài:

“Đi với tôi một chuyến đến nhà họ Sở. Ông cụ Sở không biết kiếm ở đâu ra được cô cháu gái thất lạc nhiều năm. Thấy người đi tìm cha, tìm mẹ thì nhiều rồi, lần đầu tiên thấy ông nội đi tìm cháu, đúng là hiếm có khó tìm.”

Sở Hằng Phú đã mất cả con trai lẫn con gái, chỉ còn mỗi đứa cháu trai là do ông tự tay nuôi lớn.

Giờ cháu trai đã hai mươi tuổi rồi, vậy mà tự nhiên lại xuất hiện thêm một cô cháu gái?

Nhưng chuyện có kỳ lạ đến mấy, lễ nghĩa vẫn phải đầy đủ.

Vạn Kiều kéo Đồng Anh Tư ra ngoài mua quà, rồi cùng nhau đến nhà ông cụ Sở.

Biệt thự nhà họ Sở.

Lúc này đã đông nghịt người, xe đậu kín cả sân, không còn chỗ để mà chen.

Ngày vui như thế này, ai có quan hệ với nhà họ Sở đều tranh thủ đến góp mặt.

Ông cụ Sở tất nhiên không từ chối ai — khách đến là quý.

Hôm nay, tất cả đều là thượng khách.

Pháo chúc mừng vang dội trời đất, ngay cả mấy con ch.ó mèo xung quanh cũng biết hôm nay nhà này có chuyện mừng.

Vạn Kiều vừa dừng xe trước cổng, giao chìa khóa cho quản gia xong thì chuẩn bị vào trong.

Nhưng đúng lúc ấy, một chiếc xe màu đen khác cũng vừa trờ tới.

Vạn Kiều vừa nhìn thấy đã bực mình, trợn mắt lườm một cái, sau đó nhón gót đi thẳng vào sân.

“Ra cửa không coi ngày rồi.”

“Xui xẻo thật!”

Loading...