Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 434: Nhà họ Sở tìm được cháu gái ruột
Cập nhật lúc: 2025-04-23 16:53:30
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đồng Anh Tư nhìn chiếc xe đen lăn bánh đến gần.
Chiếc xe dừng ngay trước cổng.
Cửa ghế lái bật mở, một người đàn ông mặc vest cao cấp, dáng người thẳng tắp bước xuống xe, khí chất lạnh lùng, khí trường mạnh mẽ, không cần nói lời nào cũng khiến người ta thấy áp lực.
Đồng Anh Tư nhướng mày.
Ồ hô.
Cô còn chẳng nhận ra đây là xe của đại ca.
Vạn Kiều đứng từ xa đã biết ai ngồi trong xe rồi.
Chậc, quan tâm ghê…
Đồng Anh Tư hiểu Vạn Kiều hơn bất kỳ ai.
Có những lúc, lý trí nói rằng không nên, nhưng trái tim lại âm thầm mong muốn.
Cô hiểu điều đó.
Nhưng sẽ không khuyên gì cả.
Vì thực tế luôn chứng minh rằng lựa chọn theo lý trí thường là đúng đắn hơn…
Cố Hoằng Thâm bước xuống xe, nhìn thấy Đồng Anh Tư liền khẽ giơ tay chào.
Sau đó, anh vòng sang bên kia mở cửa sau.
Đồng Anh Tư hơi ngẩn ra.
Lại có người cần Cố Hoằng Thâm tự tay mở cửa?
Chắc là nhân vật ghê gớm lắm.
Đến khi thấy người từ ghế sau bước ra, cô mới hiểu.
Thì ra là ông cụ nhà họ Cố.
Đồng Anh Tư lập tức bước đến, đợi Cố Chấn Hồng đứng vững, cô cúi đầu chào:
“ Ông nội.”
“ Ấy!”
Giọng ông cụ vang vang, khí lực dồi dào.
Thấy Đồng Anh Tư, ông cười tươi như hoa nở.
Đây là cháu dâu bảo bối nhà họ Cố, người từng mất rồi lại tìm được, quý đến mức không thể để mất thêm lần nào nữa!
Ông cụ vừa đi vừa cười.
Cố Hoằng Thâm đóng cửa xe, thấy ông cụ đã đi xa, vội bước nhanh đuổi theo.
Đi được hai bước, ông Cố đột nhiên dừng lại.
Rồi thụi cùi chỏ đẩy Cố Hoằng Thâm ra.
“ Nào, Tiểu Tư, dìu ông vào trong.”
Đồng Anh Tư lập tức bước tới thay vị trí của Cố Hoằng Thâm, còn chủ động khoác tay ông cụ, dìu ông bước vào.
Cố Hoằng Thâm đứng phía sau, mặt mũi đầy cạn lời.
Tay chân ông nội lanh lẹ chẳng khác gì người trẻ.
Ở nhà, ai mà dám coi ông là người già cần dìu đỡ thì ăn đòn là cái chắc.
Ấy vậy mà vừa thấy cháu dâu, ông lại tự diễn vai cụ già yếu đuối.
Cố Hoằng Thâm mím môi, không dám vạch trần.
Lặng lẽ hít một hơi sâu, anh sải bước đi vào nhà họ Sở.
Anh còn chưa vào tới sân, đã thấy ông cụ Cố đứng trong sân quay đầu lại nhìn anh.
Cố Hoằng Thâm tính tăng tốc, không để ông đợi lâu, ai ngờ ông cụ vẫy tay:
Cháu trai à, cháu chờ ngoài xe đi, vào cũng chẳng ai muốn gặp cháu đâu.”
Nói xong, ông cười tít mắt, khoác tay cháu dâu đi vào biệt thự.
Cố Hoằng Thâm cau mày thật sâu.
Nhìn hai ông cháu kia không thèm quay đầu lại, cứ thế bước vào.
Thế này gọi là gì chứ?
Lúc cần thì gọi, không cần thì bỏ?
Ông cụ Cố bước vào đại sảnh.
Sở Hằng Phú thấy ông tới thì sắc mặt biến đổi:
“ Ái chà chà, lão Cố, sao ông cũng tới?”
Rõ ràng vừa nãy còn cười nói vui vẻ ngoài cổng, vừa vào nhà, sắc mặt ông cụ Cố lập tức lạnh tanh.
Chẳng khác gì diễn biến mặt trong hí kịch Tứ Xuyên, chuyển cảnh không chút dấu vết, trơn tru cực độ.
Ông tiến đến trước mặt Sở Hằng Phú, liếc xéo đầy lạnh lùng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-434-nha-ho-so-tim-duoc-chau-gai-ruot.html.]
“ Lão Sở, ông cũng giỏi đấy. Bạn bè bao nhiêu năm, tìm được cháu gái mà không thèm báo tôi tiếng nào. Tôi coi ông là bạn, còn ông coi tôi là người ngoài?”
Ông cụ Cố mặt mày đen kịt, chẳng cho Sở Hằng Phú chút sắc mặt nào.
Chuyện ông Sở tìm được cháu gái, ông ta lại nghe từ người khác mới biết.
Bạn bè năm sáu chục năm, coi như đem cho chó gặm.
Ông cụ khoanh tay, ngẩng cổ chờ ông bạn xin lỗi.
Ông Sở khó xử, nhếch môi cười khổ:
“ Lão Cố, chẳng phải cháu gái ông nói không muốn gặp cháu gái tôi sao? Tôi sợ báo cho nhà ông, để Mặc Thiên biết chuyện lại nổi giận…”
“Hử?”
Ông cụ Cố ngẩn ra, rồi trầm ngâm hồi lâu, hình như quả thực có chuyện đó.
Tết năm nay ở Đại Đạo thôn, Mặc Thiên từng nói không muốn gặp cháu gái nhà họ Sở.
Sắc mặt ông cụ dịu đi đôi chút, không còn gay gắt như trước.
Ông Sở nhân cơ hội đẩy bạn mình một cái, nháy nháy:
“ Lão già, ông ngàn vạn lần đừng về mách với cháu gái mình đấy.”
Cháu gái tôi khổ sở mấy năm mới về được, ông bảo Mặc Thiên nhẹ tay với nó chút.
Ông Sở lo cháu gái ông bị Mặc Thiên xử lý.
Dù gì nhìn thế nào, Mặc Thiên cũng chẳng có thiện cảm gì với cháu gái chưa từng gặp mặt kia.
Mà lỡ hai người chạm mặt…
Vịt Bay Lạc Bầy
Cháu ông chắc chắn không phải đối thủ.
“ Ái chà, ông nói thế là có ý gì!”
Ông cụ Cố nghe vậy thì giận sôi.
Làm như cháu gái ông là ác quỷ không bằng.
“ Lão Sở, cháu gái tôi giúp ông tìm cháu gái, ông không cảm ơn thì thôi, lại còn lo cháu tôi gây chuyện? Cháu tôi vừa hiền lành, vừa dịu dàng, vừa đáng yêu, ông có biết thưởng thức không hả?”
Sở Hằng Phú: “…”
Thôi rồi, filter ông nội mở to quá, ảo giác mất rồi.
Nhưng ông cụ Sở thông minh.
Nghe thì nghe, dù trong lòng phản đối cũng không phản bác.
Chỉ có người trẻ tuổi ngây thơ đứng ra phát biểu:
“ Ông Cố, ông còn cháu gái khác à? Đừng bảo là đang nói Mặc Thiên đấy nhé… hiền lành, dịu dàng, đáng yêu? Hehehehe—“
Sở Dương vừa nói vừa cười như ngỗng kêu.
Rõ ràng là chẳng tin ba từ mô tả đó dành cho Mặc Thiên.
Ông Sở nghe cháu mình nói xong, lập tức nhắm mắt, quay mặt sang hướng khác, thầm cầu nguyện cho đứa cháu.
Quả nhiên.
Ông cụ Cố vùng tay xắn ống tay áo.
Lượn khắp phòng tìm vũ khí.
“Gậy đâu! Chổi đâu! Roi đâu! Nhóc con, xem ông xử lý mày thế nào!”
Ông Sở thấy vậy thì cuống lên, vội vàng ngăn lại:
“ Ấy ấy ấy, lão Cố, đừng chấp trẻ con!”
Ông cụ Sở chắn trước mặt bạn, đẩy ông ta vào trong:
“ Cháu gái nhà mình vừa hiền lành, vừa dịu dàng, lại thông minh nghiêm túc, nói một là một, khen hết ưu điểm chắc mất hai ngày hai đêm. Ông giận thằng nhóc làm gì!”
Quả nhiên gừng càng già càng cay.
Mấy câu là dẹp được ông cụ Cố.
Sở Dương vẫn đứng đó, vỗ n.g.ự.c thở phào.
Trời ơi.
Chỉ vì thấy mấy từ đó không hợp để tả đại sư Mặc Thiên thôi mà!
Tả đại sư phải là bá đạo, khí phách, thần nhãn khai mở, pháp lực vô biên chứ, ai lại nói “hiền lành đáng yêu”…
Sở Dương rùng mình xoa tay.
May mà còn ông nội bảo kê.
Thấy ông nội thật tốt, không hề trọng nam khinh nữ.
Khác hẳn ông cụ Cố, muốn khen cháu gái mà cũng không yên…
Ông cụ Cố vừa ngồi xuống ghế sofa đã hắt xì một cái rõ to:
“ Hắt xì!”
Ông dụi mũi, bực mình chửi một câu:
“ Đáng ghét, đứa hỗn nào đang chửi ông đây!”