Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 435: Sự đặc biệt của Sở Sở, chỉ Mặc Thiên mới thấy được

Cập nhật lúc: 2025-04-23 16:53:32
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thiên kim nhà họ Sở–Sở Sở, người đang thu hút mọi ánh nhìn, cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt mọi người.

Cô mặc chiếc lễ phục tinh xảo tuyệt đẹp, chậm rãi bước xuống từ cầu thang, trông hệt như một nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích.

Chỉ trừ… nhan sắc.

Khách khứa trong đại sảnh chăm chú ngắm nhìn dung nhan của vị thiên kim, đồng thời nhiệt liệt chúc mừng cô trở về nhà họ Sở.

Tiếng vỗ tay vang rền không ngớt, nhưng giữa đó, mọi người cũng bắt đầu thì thầm to nhỏ, không kìm được mà lên tiếng:

“Thiên kim nhà họ Sở này… nhan sắc bình thường quá.”

“Đây còn là sau khi trang điểm rồi đó…”

“Em trai cô ấy đẹp trai thế cơ mà, sao chẳng giống nhau gì cả, có khi nào nhận nhầm người không?”

Màn xuất hiện như công chúa kia, lại càng khiến sự “bình thường” của Sở Sở thêm nổi bật.

Thật ra cô cũng không xấu, chỉ là… quá đỗi bình thường.

Đôi mắt, cái mũi, bờ môi, gương mặt – không có gì nổi bật.

Dáng người thì không cao không thấp, không gầy không béo, chẳng có đường cong nào đáng chú ý.

Cứ như thể chẳng có từ ngữ đặc biệt nào có thể miêu tả về cô.

Nếu đứng trong đám đông, nhìn qua một lần là quên luôn, không nhớ nổi, cũng không gợi lại được ấn tượng.

Dưới sân, đông người là thế, nhưng nếu cúi đầu nhắm mắt thử hồi tưởng lại dung nhan vị thiên kim nhà họ Sở, thì thứ duy nhất có thể nhớ ra, chỉ là chiếc váy cao cấp trị giá cả chục triệu mà cô mặc trên người…

Cụ Cố Trấn Hồng khẽ day thái dương, quay sang nói với Đồng Anh Tư đứng bên cạnh:

“Con bé này cũng chẳng có gì đặc biệt, Mặc Thiên sao lại không muốn gặp nó chứ?”

“Đó là bởi vì… điều đặc biệt của cô ấy, chúng ta không nhìn thấy được.”

“Ể?”

Cố lão gia quay đầu lại, cau mày: “Sao lại là thằng nhóc nhà ngươi, Tiểu Tư đâu?”

Người đứng cạnh ghế sofa của ông lúc này, lại là Cố Hoằng Thâm.

Sắc mặt ông cụ thay đổi nhanh chóng, lộ rõ vẻ chán ghét.

Cố Hoằng Thâm cúi đầu nhìn ông nội đang tỏ ra vô cùng thiếu kiên nhẫn, vẫn cố giữ thái độ nhẫn nại, ôn hòa giải thích:

“Tiểu Tư đi tìm Vạn Kiều rồi, chỉ còn mỗi cháu ở đây phiền ông một chút.”

Cố lão gia nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi:

“Tiểu Tư còn biết tìm Kiều Kiều, sao cháu không biết? Giờ mới nhớ mình là cháu à?”

Cố Hoằng Thâm: “…”

Cháu hiểu rồi.

Giờ ngậm miệng mới là cách giữ mạng.

Anh ta lặng lẽ đứng cạnh, không nói thêm lời nào.

Ông cụ nhấp ngụm trà, bắt đầu ngẫm nghĩ về lời cháu mình nói.

Ông chậc lưỡi rồi quay đầu lại:

“Nhóc con, lời cháu nói cũng có lý. Mặc Thiên đã nói không gặp, chắc chắn là có lý do. Có thể là Sở Sở thực sự có gì đó đặc biệt, chỉ là chúng ta nhìn không ra.”

Được ông nội đồng tình, Cố Hoằng Thâm cũng không dám nhận công, chỉ khẽ “ừ” một tiếng tỏ ý tán thành.

Ông cụ không để ý đến cháu mình nữa, tiếp tục theo dõi buổi lễ nhận người của nhà họ Sở.

Lúc này, cụ Sở Hằng Phú vô cùng xúc động.

Dù sao thì con trai con dâu đã mất từ lâu, nỗi đau “người đầu bạc tiễn người đầu xanh” không lời nào tả xiết.

Không ai có thể ngờ rằng, sau bao nhiêu năm, ông vẫn có thể tìm được đứa cháu gái lưu lạc bên ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-435-su-dac-biet-cua-so-so-chi-mac-thien-moi-thay-duoc.html.]

Giống như hạt giống tưởng chừng thất lạc, cuối cùng lại được tìm về và đ.â.m chồi nở hoa.

Niềm vui tìm lại người thân sau bao năm xa cách – khó có thể dùng lời để diễn đạt.

Cụ Sở đứng trên sân khấu, nước mắt tuôn rơi, nắm lấy tay Sở Sở, ánh mắt tràn đầy yêu thương và xót xa.

Tựa như đang nhìn thấy hình bóng con trai và con dâu năm xưa.

Khách khứa bên dưới cũng không kìm được, rơi lệ theo.

Nhưng đồng thời, mọi người cũng rất tò mò.

Suốt hơn hai mươi năm qua, cụ Sở không hề biết mình còn có một đứa cháu gái.

Sao đột nhiên lại đi tìm, mà còn tìm được nữa?

Sự tò mò của mọi người được đẩy lên đến đỉnh điểm.

Có người lớn tiếng hỏi:

“Cụ Sở, vậy ông tìm thấy tiểu thư Sở Sở bằng cách nào vậy?”

Sở Hằng Phú mỉm cười gật đầu, sau đó lên tiếng giải đáp thắc mắc:

“Chuyện này phải kể từ lúc tôi đến thôn Đại Đạo ăn Tết. Ở đó, Mặc Thiên đại sư đã chỉ điểm cho tôi một hai câu.

Ban đầu tôi cũng không dám tin, nhưng đại sư từng cứu cháu trai tôi, nên tôi chẳng nghĩ gì, cứ làm theo lời đại sư nói.”

“Không ngờ lại thực sự tìm được cháu ruột của mình!”

“Còn cặp vợ chồng năm xưa tráo đổi con, họ đã qua đời vì bệnh, tôi cũng không muốn truy cứu nữa.

Ân oán chấm dứt tại đây, sau này tôi chỉ muốn yêu thương đứa cháu gái này thật tốt, để con bé có một cuộc sống yên bình.”

Bên dưới, khách mời đồng loạt bĩu môi.

Nhưng vẫn có người chưa rõ tình hình, thắc mắc hỏi:

“Mặc Thiên đại sư là ai vậy?”

Vấn đề này vừa dứt, lập tức bị nhiều người phản đối:

“Không biết Mặc Thiên là ai à? Là người vừa bị mắng là đồ tai họa, lên cả hot search mấy ngày trước đó!”

“À, là đại sư Mặc Thiên đó hả? Chính là Thất tiểu thư nhà họ Cố, Mặc Thiên?!”

“Cô ấy nhìn thì là người thường thôi, nhưng đúng là kiểu thể chất thu hút sự chú ý – hot search không ngày nào vắng tên. Nếu Thất tiểu thư vào giới giải trí, đảm bảo nổi như cồn luôn!”

“Thôi đi, các người quên hết chuyện xấu cô ta làm rồi hả? Ép phụ nữ trầm cảm nhảy lầu, khiến gia đình nhà giàu tan cửa nát nhà, còn nguyền rủa c.h.ế.t cháu người ta, toàn là có người tố cáo đấy!”

“Hừ, công an còn chưa bắt, mà các người đã kết án rồi à?”

Hai bên tranh cãi kịch liệt, nhưng không ai dám nói to, chỉ nhỏ giọng bàn tán.

Sở Hằng Phú ho nhẹ hai tiếng, ra hiệu cho mọi người giữ trật tự rồi nói tiếp:

“Cá nhân tôi vô cùng biết ơn Mặc Thiên đại sư!”

“Nhưng đại sư không màng trần thế, một lòng tu đạo hướng thần.”

“Vì vậy, tôi quyết định mỗi năm sẽ dâng lên Đạo quán mười ký vàng, để xây dựng kim thân cho tổ sư gia Đạo quán, trợ giúp đại sư tu thành chính quả!”

Vừa dứt lời, bên dưới lập tức vang lên một tràng “woa” đầy kinh ngạc.

“Mười ký?! Ký á?! Bao nhiêu tiền vậy trời!”

Vịt Bay Lạc Bầy

“Một ký là một nghìn gram, mười ký là mười nghìn gram, tính giá vàng khoảng năm trăm thì…”

“Năm trăm triệu?!!!”

Phải nói rằng, sức mạnh khoe giàu của người nghèo, mãi mãi không đuổi kịp sự ‘vung tay’ nhẹ nhàng của giới nhà giàu.

Năm trăm triệu mỗi năm!

Trời ơi trời, cái gì gọi là cây hái ra tiền, cái gì gọi là kho báu, cái gì gọi là thần tài gõ cửa mỗi ngày?

Ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người gần như trào cả ra khỏi miệng…

Loading...