Lúc này, ông cụ Cố Chấn Hồng tỏ ra rất hài lòng.
Ông ngồi dựa vào ghế sô-pha, nhấp ngụm trà thơm, nét mặt hiền hậu nhìn về phía ông cụ Sở Hằng Phú đang đứng trên sân khấu.
“Vậy mới phải chứ, lão Sở vẫn là người hiểu chuyện.”
Trên sân khấu, ông Sở cũng nói thêm vài lời cảm ơn rồi bắt đầu mời mọi người dùng tiệc buffet trưa.
Không khí buổi tiệc lúc này trở nên tự do và thoải mái hơn.
Cố Chấn Hồng đi dạo một vòng rồi ghé qua chỗ Sở Hằng Phú, tươi cười chúc mừng:
“Lão Sở, chúc mừng chúc mừng! Tìm được cháu gái rồi, An Bân và vợ nó trên trời chắc cũng yên lòng rồi!
Mà cũng cảm ơn ông đã giúp tổ sư gia cháu gái tôi đúc tượng bằng vàng. Thay mặt Mặc Thiên, tôi cảm ơn ông hộ con bé!”
“Lão Cố à, phải là tôi cảm ơn mới đúng. Cũng nhờ Mặc Thiên, lời nói hóa thành sự thật, không sai vào đâu được!”
Hai ông cụ khách sáo với nhau, Sở Sở thì đứng bên cạnh ông nội mình.
Cô nhìn thấy ông Cố dường như không mấy vui vẻ, ánh mắt nặng nề, như có điều u uất khó nói.
Khi nãy còn vui vẻ tươi cười bắt chuyện với người khác, tới đây là như bị dội gáo nước lạnh, gượng cười thấy rõ.
Đến gần rồi, Cố Chấn Hồng nhìn kỹ Sở Sở, cảm thấy cô có chút quen mắt.
“Này này, Sở Sở, ông hình như đã gặp cháu ở đâu rồi thì phải?”
“Cái trí nhớ của ông đấy!”
Chưa kịp để Sở Sở đáp, ông Sở Hằng Phú đã nhanh miệng chen vào, tay chỉ thẳng vào bạn già mình:
“Già rồi lẩm cẩm! Sở Sở từng là trợ lý của bác sĩ riêng nhà lão Kiều, ra vào nhà họ Kiều suốt đấy.
Mặc Thiên nói hướng tìm là bệnh viện, mà bệnh viện tư ở đó chỉ có một chỗ, tôi tìm cái là ra ngay.
Cháu gái ông đấy, không phải người thường đâu!
Người khác cần ‘Thiên nhãn’ để nhìn, cháu gái ông thì chỉ cần nghĩ thôi cũng đúng đến phát sợ!”
Trước kia, ông Sở có đến nhà họ Kiều, thậm chí từng gặp qua Sở Sở rồi.
Nhưng cái gọi là “máu mủ tình thâm”, “cảm ứng huyết thống” như trong phim ảnh ấy—chỉ là chuyện hoang đường.
Ông chẳng cảm nhận được tí gì cả, cứ như gặp người xa lạ.
Cố Chấn Hồng nghe ông bạn nhắc mới nhớ ra:
“Phải rồi ha! Gặp rồi thật. Sở Sở hóa ra gần ngay trước mắt, bị lão Kiều giấu kỹ quá! Mà này, lão Kiều đâu?”
“Dạo này ông ấy không khỏe, không biết bị bệnh gì mà sắc mặt tệ lắm. Tôi khuyên ông ấy ở nhà dưỡng bệnh, đừng đi lại nhiều.
Nhưng Ức Tâm thì có tới, ở bên kia kìa.”
Ông Sở vừa nói vừa ngoái lại gọi:
“Ức Tâm, qua đây nào!”
Vịt Bay Lạc Bầy
Kiều Ức Tâm nghe gọi, bước nhanh tới.
“Cháu chào ông Sở, chào ông Cố!”
Cô tiểu thư họ Kiều xuất hiện, lập tức mang theo khí chất giàu sang ngút trời.
Không phải vì cô là người có tiền nhất trong đám, mà vì… trên mặt cô gần như viết to:
“Tôi đến đây để kiếm tiền!”
Mục tiêu rõ ràng, định hướng chính xác, không có nửa điểm mơ hồ.
Hai ông cụ hỏi thăm tình hình sức khỏe của Kiều Kỳ Duệ, cô đơn giản báo cáo.
Hôm nay là ngày vui, cô cũng rất biết điều, không nói gì khiến người khác mất hứng.
Sau vài lời an ủi, hai ông cụ mới yên tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-436-dieu-uoc-lon-nhat-doi-nguoi.html.]
Cố Chấn Hồng lại liếc nhìn phía sau Kiều Ức Tâm, hỏi:
“Còn Kiều Hạc đâu? Sao không thấy?”
Kiều Ức Tâm nghe vậy thì nhướng mày, nửa đùa nửa thật:
“Ông Cố, cái đó thì ông phải hỏi thất tiểu thư nhà ông ấy. Bình thường cháu cũng hiếm khi gặp lại em trai mình lắm.”
Câu này nói ra là nhắm thẳng vào ông Cố rồi, ý rõ mồn một:
“Cháu trai nhà tôi suốt ngày bị cháu gái ông lôi đi làm việc!”
Ông Cố tất nhiên hiểu ý, âm thầm xoa trán hối hận.
Biết vậy đừng nhắc tới Kiều Hạc làm gì.
Chuyện cậu ta cả ngày đi theo Mặc Thiên làm chân sai vặt, cả thủ đô ai mà không biết?
Quan trọng là—cháu gái nhà mình còn không trả tiền cho người ta!
Nợ tiền thì dễ giải quyết, chứ nợ tình thì… khó gỡ lắm!
Cố Chấn Hồng mặt mũi khó coi, suýt thì tự vả mình hai cái cho tỉnh.
Đang loay hoay tìm cách chữa cháy, không ngờ có người “tốt bụng” mở lời thay ông.
Chỉ nghe thấy Sở Sở đứng sau lầu bầu một câu chẳng mấy vui:
“Mặc Thiên suốt ngày sai vặt anh Kiều Hạc, như thế là bắt nạt người ta còn gì!”
Câu này vừa rơi xuống, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía cô.
Kiều Ức Tâm nghiêng đầu nhìn, ánh mắt có phần hứng thú.
Người thích em trai cô thì nhiều, nhưng dám ghen tuông ngay trước mặt người lớn thì đúng là chưa từng thấy ai.
Hôm nay, xem như mở mang tầm mắt.
“À à, Mặc Thiên đang làm việc nghiêm túc đó, Sở Sở đừng làm phiền con bé. Đi, theo ông đi chúc rượu.”
Ông Sở nhanh chóng kéo cháu gái mình đi khỏi vùng bão.
Sở Sở vừa đi vừa phụng phịu:
“Ông nội, ông bảo là, con muốn gì cũng sẽ cho con mà!
Con chỉ muốn lấy Kiều Hạc thôi đó!”
“…”
Vị cao thủ thương trường như Sở Hằng Phú, cũng có lúc cứng họng.
Quả thực, ông có nói vậy.
Hôm sinh nhật cô, ông vui quá mà nói bừa:
“Cháu gái ngoan muốn gì cũng được, ông đều lo cho hết!”
Ai mà ngờ—
Cô lại đưa ra một điều ước động trời như vậy!
Tiền không muốn, tài sản không cần, chỉ nhất quyết nhắm vào tên cáo già khó chơi nhà họ Kiều.
Giờ ông phải đi đâu kiếm người về cho cô chứ?
Khổ cái, nếu người cô chọn không phải người mà Mặc Thiên để ý, ông già này có thể bất chấp tất cả, ra tay cướp người về cho cháu gái.
Nhưng trớ trêu thay…
Đó lại là người của Mặc Thiên…
Trời ơi đất hỡi!
Chuyện đầu tiên mà ông đồng ý làm cho cháu gái ruột - xem ra phải thất hứa rồi.
Gương mặt ông cụ Sở Hằng Phú…coi như thua ngay từ vạch xuất phát rồi!