Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 437: Kẻ thù không đội trời chung – Nữ tổng tài bá đạo
Cập nhật lúc: 2025-04-23 16:53:38
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cụ ông Cố Chấn Hồng cảm nhận được nguy cơ.
Lại có người dám nhắm vào bạn trai của Cố Mặc Thiên nhà ông!
Sao mà được chứ!
Ông cụ xoay hai vòng ngay tại chỗ, cuối cùng cũng phát hiện ra Cố Hoằng Thâm đang đứng ở góc trưng bày tranh.
Không xa chỗ anh, có vài tiểu thư nhà giàu đang liếc nhìn, dù không nghe rõ họ nói gì nhưng ý đồ thì quá rõ—muốn bắt chuyện làm quen.
Buổi tiệc hôm nay thuộc kiểu tương đối thoải mái, có cả tiểu thư thật và cả “giả” tiểu thư đến tìm đại gia.
Cố lão gia bao nhiêu năm từng trải, liếc một cái là đoán ra mấy cô gái kia định làm gì, mặt ông sa sầm lại, nhíu mày đi thẳng qua đó.
Cố Hoằng Thâm quay lưng lại, đang chăm chú ngắm mấy bức danh họa trong tủ kính nhà họ Sở, hoàn toàn không biết có người đang đến gần.
Cố Chấn Hồng chen qua mấy cô nàng, hắng giọng “khụ khụ” vài tiếng.
Các tiểu thư nghe thấy liền tản ra, ai nấy đều đỏ mặt, không dám nán lại.
Cố Hoằng Thâm nghe thấy động tĩnh, liền quay lại:
“ Ông nội, sao ông lại ra đây? Không phải nói đi đánh bài với mấy ông bạn sao?”
Ông cụ liếc cháu trai đầy ghét bỏ:
“ Cháu đấy! Ngày nào cũng bị vây giữa đám phụ nữ! Nếu không phải ông đuổi đám đó đi, để vợ cháu mà thấy thì cháu đừng mong sống yên!”
Cố Hoằng Thâm: “???”
Anh ngơ ngác nhìn ông nội, không hiểu ông lại nói gì nữa.
Đến nhà họ Sở, ngoài mấy câu chào hỏi, anh còn chưa nói chuyện với ai thì ra đám phụ nữ từ đâu?
Anh quen rồi, không cãi, cũng không giải thích.
Ở nhà họ Cố, quy tắc sinh tồn đầu tiên: đừng cãi lời người lớn.
Ngay khi ông nội đang mắng cháu, phía sau vang lên giọng nữ lanh lảnh như chuông bạc:
“ Ông nội, là vợ cũ nhé! Mà có nhìn hay không thì cũng thế thôi, cháu ông không thể “làm người mới” lại được đâu!”
Hai ông cháu: “…”
Không phải quá trùng hợp sao? Đúng lúc này Vạn Kiều thong dong bước đến, Đồng Anh Tư bất lực đi theo phía sau.
Vừa nãy lúc mấy cô tiểu thư vây quanh anh trai định bắt chuyện, Vạn Kiều đã thấy hết.
Tuy miệng không nói gì, nhưng biểu cảm thì rất thành thật – cả mặt là chữ “chửi người”.
Đồng Anh Tư còn đang tính nhắc anh cả: Chạy mau! Đừng đạp mìn!
Ai ngờ… ông nội Cố đã giúp đạp mìn trước rồi.
Ông cụ tám mươi tuổi mà mặt mũi y như trẻ con tám tuổi, gãi đầu lúng túng:
“ Kiều Kiều à, ông nội muốn nói là—“
“ Không cần nói đâu ông, con nghe hết rồi. Con với Đồng Đồng về trước nhé, ông chơi vui nha.”
Vạn Kiều vẫy tay cười như không có chuyện gì, rồi khoác tay Đồng Anh Tư bỏ đi.
Cả quá trình không thèm liếc nhìn Cố Hoằng Thâm một cái.
Đồng Anh Tư đi rồi còn quay lại nhìn hai ông cháu, bất lực vẫy vẫy tay.
Bóng hai người vừa khuất, Cố Hoằng Thâm mím môi nhìn ông nội:
“ Ông nội, lần này không phải lỗi con đúng không?”
Cố Chấn Hồng: “…”
“ Nếu không theo đuổi lại được Vạn Kiều, ông chính là “công thần” đó.”
Cố Chấn Hồng: “…”
“ Lần sau mẹ con mắng, ông nhớ chia lửa một chút cho con.”
Ông cụ chỉ muốn tự tát mình hai cái.
Cái miệng hại cái thân!
Vạn Kiều vừa bước ra khỏi cổng nhà họ Sở, khí chất tiểu thư dịu dàng lúc nãy lập tức tan biến.
Chiếc túi hàng hiệu giá cả trăm triệu bị cô vung như búa tạ, giày cao gót thì đạp ra bước đi như… duyệt binh.
Đồng Anh Tư theo sau mà vừa đau lòng vừa buồn cười.
Anh cả với chị dâu đúng kiểu “không nói thì chết, nhưng cũng không chịu nhượng bộ.”
Vạn Kiều đang bước nhanh thì va phải một người phụ nữ vừa đi vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-437-ke-thu-khong-doi-troi-chung-nu-tong-tai-ba-dao.html.]
Hai người vừa nhìn thấy nhau, ánh mắt liền tóe lửa.
“ Ồ, đại tiểu thư nhà họ Vạn, gấp gáp đi kiếm tiền đấy à? Không cần thế đâu, cô có chỗ dựa vững chắc rồi cơ mà?”
Người phụ nữ đó là Kiều Ức Tâm – kẻ thù không đội trời chung của cô.
Vạn Kiều dừng lại, mắt liếc xéo đầy khinh thường:
“ Kiều Ức Tâm, đấu không lại thì nhận thua đi, tìm lý do hoài không chán à?”
Vạn Kiều vốn đã khó chịu, nay lại gặp kẻ thù, tâm trạng càng bốc hỏa.
Cô nắm quyền điều hành nhà họ Vạn bao nhiêu năm, thì bấy nhiêu năm “đấu tay đôi” với Kiều Ức Tâm.
Hai người gặp nhau mấy lần mỗi tháng, mỗi lần là một trận “giành hợp đồng.”
Kiều Ức Tâm cứ nói là “người khác giúp cướp được”, không dám nhận thua.
Vạn Kiều cực kỳ ghét kiểu đó.
Mà Kiều Ức Tâm cũng chẳng coi Vạn Kiều ra gì.
“ Cô đúng là có phúc mà không biết hưởng
“ Vậy cô là khổ mà cứ không biết thân à?”
Hai người sắp lao vào cuộc chiến không khói lửa thì…
Đồng Anh Tư vội chen vào can.
Ngay lúc ấy, có một người đàn ông từ chiếc xe bên cạnh bước xuống, cũng kéo Kiều Ức Tâm ra.
Đồng Anh Tư nhận ra người đó, ngạc nhiên:
“Bác sĩ Vệ?!”
“ Tiểu Tư?!”
Hai người đồng thanh, rồi phá lên cười.
Thật trùng hợp!
Vệ Cách – bác sĩ lần trước nói cần chọn nhẫn cho bạn gái, lại chính là… bạn trai của Kiều Ức Tâm???
Không thể tin nổi.
Hai người họ như thuộc hai thế giới khác nhau, sao lại đến được với nhau?
Đồng Anh Tư nhìn cặp đôi đối diện, thấy thật vi diệu.
“ Bác sĩ Vệ, đây là bạn gái anh?”
“ Không, là bạn.”
Chưa kịp để Vệ Cách lên tiếng, Kiều Ức Tâm đã giành nói trước.
Hừ, đến bạn trai cũng không dám nhận” – Vạn Kiều chớp thời cơ, đầy mùi châm chọc.
Cô chẳng quan tâm ai là bạn trai của Kiều Ức Tâm, chỉ cần cô ta không vui là được.
Vịt Bay Lạc Bầy
Vạn Kiều nói xong, lắc eo về lại xe.
Kiều Ức Tâm nghiến răng, đảo mắt, rồi cũng leo lên xe, để lại Đồng Anh Tư và Vệ Cách nhìn nhau thở dài.
Hai người cùng nhún vai bất lực.
Rồi ai về xe nấy, lo dỗ “quả b.o.m nổ chậm” của mình.
Lên xe xong, Kiều Ức Tâm mở miệng trước:
“ Không phải tôi không muốn nhận anh, chỉ là chưa đến lúc. Tôi sợ họ nói linh tinh.”
Cô không phải kiểu yêu chơi cho vui.
Cô biết, nếu để lộ chuyện yêu đương với người như Vệ Cách, sẽ gây chấn động khắp thương giới.
Không nói ngoa chứ, tin tình cảm vừa lộ ra ngày hôm nay, ngày mai cô sẽ bị đá khỏi ghế chủ tịch.
Nhà họ Kiều chỉ xem trọng lợi ích. Không có kiểu kết hôn vì yêu, chỉ có kết hôn vì quyền lợi.
Cô căng cả người, có thể thấy cô rất nghiêm túc.
Vệ Cách bật cười, nhẹ nhàng vỗ vai cô:
“ Nếu thấy mệt quá thì nghỉ ngơi chút đi, trời không sập đâu.”
“ Sập chứ!” – Kiều Ức Tâm chống nạnh hét lên.
Rồi quay đầu bắt đầu lý luận với anh.
Người này chắc chắn chưa thấy cái nhà họ Kiều ăn thịt người không chừa xương là như nào rồi.
Cô nhất định phải nói cho anh hiểu!