Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 439: Mùi thuốc lạ từ đâu ra?

Cập nhật lúc: 2025-04-23 16:53:42
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi nghe đến hai chữ “phá tài”, trong lòng Kiều Ức Tâm chợt lạnh run.

Còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe người bên cạnh gọi:

“Ức Tâm, xuống xe đi, dẫn em đi thư giãn chút.”

Kiều Ức Tâm giật mình tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài là một dãy nhà ngói cũ kỹ, nằm trơ trọi trên mảnh đất hoang, giữa vùng đất vàng vọt, chỉ có hai trụ bóng rổ hoen gỉ trơ trọi.

Là một ngôi trường.

Từ những căn nhà ngói vọng ra tiếng học sinh đọc bài vang dội, đầy sức sống, đối lập hoàn toàn với vẻ tiêu điều của ngôi trường.

Kiều Ức Tâm nhíu mày bóp trán.

Lại nữa rồi…

Đây đã là lần thứ ba trong tháng cô theo Vệ Cách đi làm từ thiện.

Cô tự thấy mình không phải người tốt, cũng chẳng có hứng thú với mấy chuyện này.

Nhưng chẳng hiểu sao, cô lại lẳng lặng bước theo Vệ Cách đi vào trong.

Vừa đến nơi, Vệ Cách đã được chào đón nồng nhiệt.

Đám trẻ như gặp người thân, ríu rít gọi “chú Vệ Cách”.

Anh bận rộn phát đồ dùng học tập, còn lên lớp dạy tin học cho bọn nhỏ, chỉ cho chúng cách tìm kiếm tài liệu học.

Kiều Ức Tâm ngồi bên nhìn.

Không biết là đang xem gì, trong lòng trống rỗng.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cô không tham gia phụ giúp, từ nhỏ đến lớn vốn chưa từng động tay làm việc gì, chẳng quen với những chuyện này.

Ban đầu là miễn cưỡng đi theo.

Nhưng không biết từ khi nào, lòng cô dần bình lặng lại.

Nhìn lũ trẻ học bài, chơi đùa, xem Vệ Cách dẫn chúng chơi bóng rổ…

Trong lòng như có một dòng nước ấm lặng lẽ chảy qua.

Ba tiếng trôi qua trong chớp mắt.

Lúc hai người rời đi, đám trẻ vẫn quyến luyến chạy theo sau.

Xe chạy cả mấy cây số, bọn nhỏ vẫn chưa chịu dừng lại.

Kiều Ức Tâm nhắm mắt lại, bóp sống mũi, rồi nhắn tin cho thư ký:

【Từ tài khoản của tôi, quyên góp 500.000 cho Trường tiểu học hy vọng Tây Thành, làng Ngư Tây, ẩn danh.】

Tin nhắn vừa gửi đi, lòng cô như rỉ máu.

Đây đã là lần thứ ba…

Cộng lại là hai triệu rồi đó trời…

Không trách được Mặc Thiên nói cô sẽ phá tài.

Giờ thì biết phá kiểu gì rồi!

Mặc Thiên mỗi sáng đều dậy sớm.

Việc đầu tiên trong ngày là đến nhà Kiều Hạc dâng hương.

Trước kia còn phải xách theo túi nhỏ, giờ Kiều Hạc đã chuẩn bị đầy đủ ở nhà, cô chỉ cần người tới là được.

Cô nhẹ chân xuống lầu.

“Tiểu Hắc cô cô”

Mặc Thiên gọi, nhưng không thấy mèo đâu.

Cô vòng quanh tầng trệt tìm, mãi đến khi ra tới sân mới thấy nó nằm ườn dưới ánh nắng sáng sớm, lông đen óng ánh.

Bên cạnh là cô bé mặc váy hồng Kiều Nguyệt) mà Mặc Tiểu Nhụy đưa về.

Lần trước bưng khay hoa quả bị Vũ Tuyết đụng phải, d.a.o đ.â.m vào chân, nằm viện vài hôm mới được đón về nhà họ Cố.

Mặc Thiên bước lại gần, khom người chạm vào đầu Tiểu Hắc:

“Đi nào, đến nhà Kiều Hạc dâng hương cho tổ sư gia.”

“Meooo—”

Tiểu Hắc kêu khẽ một tiếng đầy lười biếng.

Rồi quay đầu, không thèm nhìn Mặc Thiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-439-mui-thuoc-la-tu-dau-ra.html.]

Mặc Thiên thử đi vòng qua đối diện, dỗ ngọt:

“Nhà Kiều Hạc có đồ ngon đó.”

“MEAO!”

Lần này kêu còn dữ hơn.

Lại quay đầu chỗ khác.

Mặc Thiên: “???” Cả đồ ăn ngon mà cũng không dụ được?

Đang định nói thêm thì thấy Kiều Nguyệt lấy trong túi ra một gói hạt thông.

Ngồi xếp bằng dưới đất, cười ngu ngơ.

Mở gói, bóc từng hạt một, được năm sáu hạt thì dúi vào miệng Tiểu Hắc.

“Meooo~~~~”

Tiếng kêu mềm như bún, khiến Mặc Thiên nổi da gà.

Tiểu Hắc dụi đầu vào chân Kiều Nguyệt, há miệng ăn từng hạt hạt thông được đút.

Một người cho.

Một con ăn.

Như đã thân thiết từ lâu.

Chỉ mấy phút thôi mà vỏ hạt thông đã thành một đống nhỏ.

Mặc Thiên cau mày, nhìn hai “cục cưng” trước mặt.

Hiểu rồi — hôm nay không lôi Tiểu Hắc đi đâu được.

Cô thở dài, vừa định quay đi thì lại dừng bước.

“Mặc Thiên, chị xem thử sát khí trên người em còn không nhé?”

Kiều Nguyệt ngẩng đầu, vẫn là nụ cười ngốc nghếch.

Mặc Thiên nhìn chăm chú một lúc:

“Sát khí giải rồi? Ai giúp em vậy?”

Kiều Nguyệt vẫn cười, không nói lời nào.

Mặc Thiên biết có hỏi cũng vô ích, đoán tám phần là Vu Tôn giúp.

Tuy ông ta chẳng có lòng tốt, nhưng tay nghề thầy mo quả thật cao.

Mặc Thiên không hỏi thêm, nhưng lại nhìn Kiều Nguyệt vài lần nữa, mày khẽ nhíu.

“Ơ? Kiều Nguyệt, sao mặt em như phủ sương vậy?”

Cô vốn cảm thấy mặt Kiều Nguyệt có gì đó khác lạ.

Giờ mới nhận ra — mặt cô bé như bị sương mù che phủ, nhìn không rõ.

Mặc Thiên cũng không biết tả sao cho đúng.

Kiều Nguyệt thì nghe chẳng hiểu gì, vẫn giữ nguyên nụ cười ngốc.

Cô hỏi gì cũng không trả lời, như nói chuyện với cái cây vậy.

Mặc Thiên không nói nữa.

Trời không còn sớm, không thể để tổ sư gia đợi lâu.

Cô chào tạm biệt cả hai, lắc lắc tay, bước nhẹ nhàng ra khỏi sân.

Vừa đi khỏi, Kiều Nguyệt liền đặt hạt thông xuống.

Xoa đầu Tiểu Hắc, rồi quay lại vào biệt thự…

Gần đây Mặc Thiên luôn cảm thấy trong nhà có mùi thuốc lạ.

Nhưng tìm mãi chẳng ra mùi đó đến từ đâu.

Sáng nay chuẩn bị cùng Kiều Hạc đi tìm dược liệu, cô thu dọn xong, đeo túi nhỏ lên vai.

Ngay lúc đó, mùi thuốc nồng nặc ập tới.

Mặc Thiên khựng lại, gỡ túi xuống, dí mũi vào ngửi kỹ.

Cuối cùng, mũi cô dừng ở chiếc móc khóa nhỏ bên hông túi —

Đó là món đồ chơi Vũ Vệ cô đem về từ Hàn Đàm trong Cốc Vu Y.

Khi phát hiện mùi thuốc là từ Vũ Vệ, mắt cô sáng rực:

“Vũ Vệ, ngươi sắp tỉnh rồi sao?!”

Loading...