Vũ Vệ được nuôi dưỡng trong hàn đàm của Cốc Vu Y.
Mặc Thiên mang nó ra ngoài chơi.
Vũ Vệ chỉ có thể dùng tinh thần để cảm nhận thế giới.
Còn thân thể thì không thể cử động.
Có thể nói, đầu óc thì sống, nhưng thân thể thì c.h.ế.t — trạng thái gần giống thực vật.
Mặc Thiên không hiểu về dược lý.
Nên khi ngửi thấy mùi thuốc, phản ứng đầu tiên chính là: Vũ Vệ sắp sống lại!
Dù sao đây cũng là thần thú trong Cốc Vu Y, trên người có hương thuốc cũng là chuyện bình thường!
Mặc Thiên ngồi trên giường, để cái túi nhỏ trên đùi.
Cô cầm Vũ Vệ – trông như một con búp bê nhỏ – lắc qua lắc lại trong tay.
“Vũ Vệ, ngươi sắp tỉnh rồi đúng không!”
“Ngươi tỉnh dậy thì có thể nhìn thấy bên ngoài, bên ngoài có màu đỏ, vàng, xanh, nhiều màu lắm, đẹp hơn cái hàn đàm tối om kia nhiều!”
“Vậy thì ngươi cũng có thể ăn được rồi đúng không? Ta sẽ dẫn ngươi đi ăn thịt kho tàu, sườn sốt, cá chép to, cua lớn! Nếu ngươi tỉnh rồi, thì hú lên một tiếng nhé!”
Mặc Thiên – cô nàng nói nhiều – lại bắt đầu rồi.
Tiếc là, nói một hồi lâu cũng chỉ là cô độc thoại.
Vũ Vệ chẳng có chút phản ứng nào.
Một lúc sau, Mặc Thiên cũng mệt.
Cô đeo lại túi lên vai, rồi vỗ vỗ Vũ Vệ:
“Ngươi cũng không chịu nói gì, ta làm sao biết ngươi nghĩ gì chứ? Hay là ngươi báo mộng cho ta đi, ta nhớ mộng rất rõ đấy.”
Mặc Thiên vui vẻ chỉnh lại tư thế đẹp cho Vũ Vệ.
Sau đó mới mang nó theo ra cửa.
Vừa đến nơi, Cố Bạch Dã đã thấy Mặc Thiên đeo cái túi nhỏ, lạch bạch bước ra.
“Thiên Thiên, em đi đâu vậy?”
“Ra ngoài chơi.”
Bình thường, dù có nói là ra ngoài tìm thuốc.
Nhưng bói toán cho cô biết, hiện giờ không tìm được đâu.
Cùng lắm chỉ là đi dò đường.
Mặc Thiên lỡ miệng, nói luôn sự thật.
Cố Bạch Dã nghe vậy, liền hớn hở giơ tay cản Mặc Thiên:
“Trùng hợp quá, anh cũng đang nghỉ, đi nào, anh dẫn em đi chơi!”
Cố Bạch Dã chủ động, xoay người định kéo người đi.
Tiếc là Mặc Thiên chẳng hề nể mặt.
“Không cần đâu, mẹ không cho em chơi với người ngốc.”
Cố Bạch Dã: “???”
Anh phản ứng cả buổi, mới hiểu ra Mặc Thiên nói gì:
“Này, Thiên Thiên, em bảo ai ngốc hả?!”
Câu trả lời của anh là tiếng bước chân vui vẻ của Mặc Thiên.
Và tiếng cửa đóng “cạch” rất dứt khoát.
Cố Bạch Dã hít sâu một hơi.
Tức tối đi về phòng khách.
Vừa bước vào, anh đã bắt đầu chất vấn mấy người anh:
“Này, anh ba anh tư, sao các anh không cản Thiên Thiên? Nhất định là lại ra ngoài với con hồ ly già kia rồi!”
Cố Nam Cảnh và Cố Bắc Thừa đang ăn sáng.
Cả hai hờ hững liếc mắt nhìn thằng em út.
Nuốt chậm thức ăn, rồi đồng thời rút khăn giấy lau miệng.
Đúng là sinh đôi, động tác y hệt nhau.
“Cậu quản được thì đã quản, quản không nổi thì người thông minh sẽ không xía vào.”
“Hơn nữa, mẹ cũng bảo rồi, không cho Thiên Thiên chơi với người ngốc. Chẳng lẽ com bé không tìm Kiều Hạc mà lại tìm cậu? Vậy chẳng phải biến Thiên Thiên thành người ngốc à.”
Hai anh em vừa nói vừa đứng dậy.
Cùng lúc vỗ vai Cố Bạch Dã, rồi xoay người lên lầu.
Cố Bạch Dã bị bỏ lại một mình trong phòng ăn.
Hít sâu, thở sâu… rất nhiều lần.
Cuối cùng vẫn nuốt không trôi cơn tức này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-440-tu-nguyen-pha-giai-khong-ai-co-the-cuu.html.]
Không được.
Anh phải đi hỏi mẹ.
Rốt cuộc ai mới là người ngốc nhất trong cái nhà này?!
Mặc Thiên đến nhà Kiều Hạc.
Bình thường cô vừa tới, Kiều Hạc đã chuẩn bị xong, có thể đi ngay.
Không ngờ hôm nay cô tới nơi.
Kiều Hạc lại ngồi nhàn nhã trên sofa, không hề có ý định đi.
Mặc Thiên nghiêng đầu nhìn anh: “Anh còn bận gì à?”
“Tôi không có, đến ngồi chút đi, chị cả tôi có chuyện gấp muốn gặp em.” Kiều Hạc mỉm cười nói.
“Chị cả anh à…”
Mặc Thiên lẩm bẩm, rồi ngồi xuống chỗ Kiều Hạc chỉ.
“Xem tướng thì phải trả phí, không có cửa sau, anh cũng đâu có lương để khấu trừ.”
Kiều Hạc nghe vậy, chỉ biết cười khổ.
Càng ngày càng muốn nhận được khoản lương của mình.
Thậm chí anh còn suy tính trong đầu, xem 2.000 tệ đó có thể dùng làm gì.
Tiếc là, nghĩ cũng vô ích.
Cho tới giờ, biểu hiện của anh vẫn chưa đủ tiêu chuẩn để nhận lương…
Kiều Hạc bật cười khẽ: “Đại sư yên tâm, chúng tôi đều là người biết quy củ.”
Mặc Thiên hài lòng dựa vào ghế sofa.
Bắt đầu nghịch gối ôm bên cạnh.
Chưa bao lâu.
Tiếng xe chạy vào sân vang lên, sau đó là tiếng giày cao gót lạch cạch ngày càng gần.
“Kiều Hạc, tiểu tiên nữ nhà cậu đến chưa?”
Người chưa thấy mà tiếng đã đến trước.
Kiều Hạc nghe giọng điệu mỉa mai này, hơi nhíu mày.
Hỏi quẻ như vậy? Không sợ chọc giận đại sư sao…
May mà Mặc Thiên không để bụng.
Còn ngoan ngoãn đáp lời: “Tôi đến rồi.”
“Khụ khụ—”
Tiếng giày cao gót dừng lại, thay vào đó là một tràng ho nhẹ.
Một lúc sau, giày cao gót lại vang lên.
Rồi Kiều Ức Tâm xuất hiện trước mặt mọi người.
Cô chào Mặc Thiên trước.
Nở nụ cười đầy gượng gạo.
Sau đó mới quay lưng về phía Mặc Thiên, nghiến răng với Kiều Hạc, trách nhỏ:
“Cậu cũng không nói cho chị biết trước!”
Kiều Hạc: “…” — Chị cũng phải cho em cơ hội nói chứ…
Kiều Ức Tâmlườm anh trai một cái thật sắc.
Rồi mới bước đến trước mặt Mặc Thiên.
Thái độ của cô thay đổi một trăm tám mươi độ.
Ngồi xuống cạnh Mặc Thiên, cố gắng nặn ra nụ cười thương mại:
“Thiên Thiên à, chị có chuyện muốn hỏi—”
“Gọi tôi là đại sư.”
“…”
%¥#@&*%%@¥
Kiều Ức Tâm nghiến răng, cắn môi.
Vẫn cố giữ nụ cười.
Làm lại từ đầu:
“Thiên Thiên đại sư, xin hỏi cô một việc, là chuyện lần trước cô nói tôi sẽ bị phá tài.”
Nghe đến đây, Mặc Thiên chưa vội đáp lời.
Vịt Bay Lạc Bầy
Ngược lại, cô còn quay sang Kiều Hạc, ánh mắt đầy đắc ý.
Như đang khoe với anh:
Thấy chưa, tôi nói đúng rồi đó!
Kiều Hạc chắp tay làm bộ: Bội phục, bội phục.