Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 441: Đại sư Mặc Thiên, giải mã mật khẩu
Cập nhật lúc: 2025-04-24 07:51:42
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai người một trái một phải, cách nhau mà vẫn ra hiệu bằng ánh mắt.
Giao lưu tình ý xuyên không khí.
Kiều Ức Tâm ở bên cạnh lén lườm một cái.
Nếu hôm nay không phải có việc cần nhờ, cô nhất định sẽ hóa thân thành lão Pháp Hải, đứng chặn giữa hai người họ, không cho bén mảng tới nhau!
Nhưng lúc này Kiều Ức Tâm không có tâm trạng mà ghen tuông.
Cô vội vàng kéo sự chú ý của Mặc Thiên trở lại:
“Đại sư, xin hỏi chuyện phá tài này… có cách hóa giải không ạ?”
“Ồ, không có.”
“???”
Kiều Ức Tâm suýt nữa tưởng mình nghe nhầm:
“Không… không có cách?”
Mặc Thiên gật đầu, nét mặt nghiêm túc đến mức không ai nghi ngờ là cô đang đùa.
Cô còn nghiêng đầu, đáp lại bằng một câu phản vấn:
“Tự nguyện phá tài, thì ai cứu nổi? Trừ khi—”
Cô dừng lại hai giây, rồi mới từ tốn nói tiếp:
“Cô có thể… chặt đứt nhân duyên, giữ lại tài vận.”
Kiều Hạc tưởng đây chỉ là một câu hỏi trắc nghiệm mở đầu đơn giản thôi.
Dựa vào tính cách của chị mình, cần gì nghĩ nhiều? Với cái tên đàn ông tán gia bại sản kia, chị anh đáng lẽ phải đá bay từ lâu rồi, chứ do dự một giây cũng không phải phong cách của Kiều Ức Tâm.
Kết quả là…
Một giây, hai giây, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám giây…
Kiều Hạc bắt đầu nghi ngờ thời gian có phải đang đứng yên không.
Gần năm phút trôi qua, chị anh vẫn còn đang suy nghĩ.
Ngay khoảnh khắc đó, Kiều Hạc mới thật sự nhận ra: Toang thật rồi.
Lúc đầu anh còn thảnh thơi ngồi dựa vào sofa xem kịch vui.
Giờ thì đã ngồi thẳng đơ, mặt mày nghiêm túc.
“Chị à, chị định nghiêm túc thật hả?”
Kiều Ức Tâm hẹn hò bao nhiêu người, đếm mỏi cả mười ngón tay còn chưa chắc đủ.
Những công tử nhà giàu điều kiện tốt đều chẳng làm nên cơm cháo gì.
Mà giờ cái tên bác sĩ tâm lý nghèo rớt mồng tơi này, lại sắp sửa có …. thành quả?
Nghe nói hôm qua chị còn kể, Vệ Cách có khi còn chẳng có nhiều tiền tiết kiệm.
Ở trong căn hộ nhỏ xíu, đi chiếc xe giá chưa tới hai trăm triệu.
Nếu là đi xem mắt, đưa ra bản giới thiệu kiểu này, chị Ức Tâm chắc chắn lướt qua luôn chứ chẳng buồn đọc.
Kiều Hạc lại nhớ đến lời của Mặc Thiên, “tự nguyện hao tài phá lộc”.
Anh nghiêng đầu nhìn chị mình, nghĩ đến chuyện hôm qua chị than trời trách đất vì quyên góp mất 2 triệu tệ, đau lòng như rút gan rút ruột.
“Chị à, chẳng phải là bác sĩ Vệ ép chị quyên góp đó sao?”
“Không phải là anh ta ép thì là ai ép!”
Kiều Ức Tâm bật lại ngay, “Anh ta không dắt chị đi thì chị có nghĩ đến chuyện quyên góp không? Là anh ta kéo chị đến đó, rồi chị không nỡ nhìn cảnh ấy mới quyên. Không trách anh ta thì trách ai được?!”
Kiều Hạc: “……”
Lập luận logic chặt chẽ, đường dây suy nghĩ kỳ lạ đến mức không có lỗ hổng nào…
Anh không dám cười, sợ bị ăn đòn, cố nhịn lại.
“Vậy… bác sĩ Vệ biết chị quyên góp không?”
“Không. Chị lén làm.”
Kiều Hạc hít một hơi thật sâu.
Thì ra “não yêu đương” là một căn bệnh tiềm ẩn, không phát tác chỉ vì chưa gặp đúng tác nhân kích thích…
Kiều Ức Tâm chống cằm, mắt nhìn xa xăm như đang trôi vào cõi mộng.
Mặc Thiên – bộ não đơn nhiệm – có vẻ cũng thấy chị đang rối bời.
“Thật ra cũng có một cách để hóa giải vận xui hao tài của chị.”
“Cách gì?”
Kiều Ức Tâm mắt sáng rực, lập tức quay lại nghe lời Mặc Thiên.
Mặc Thiên nghiêm túc đưa ra đáp án:
“Lần sau chị chủ động dắt anh ta đi làm việc thiện. Như vậy chị không còn gọi là hao tài, mà là tích đức.”
Kiều Ức Tâm: “……”
Cảm ơn cô rất nhiều nhé!!!
Cô nghiến chặt răng, đến mức gương mặt thanh tú cũng gồng lên cơ hàm.
Kiều Hạc đứng bên cạnh ôm trán, tiện thể lấy tay che đi khuôn mặt đang cố nhịn cười.
Chỉ tiếc là ánh mắt khinh bỉ của chị mình vẫn bay thẳng sang.
Kiều Hạc cảm nhận được khí lạnh.
Vội vàng nuốt lại tiếng cười.
“Chị à, bác sĩ Vệ cũng là người tốt, chỉ là mấy đồng lẻ thôi. Em bù cho chị được mà. Chị cứ yêu đương cho vui, tiền kiếm lại được.”
“Không bù được. Số này chị phải hao mới được. Bù vào, chỉ khiến hao thêm.”
“……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-441-dai-su-mac-thien-giai-ma-mat-khau.html.]
Hai chị em đều im bặt.
Kiều Hạc thì sợ mình bật cười ra tiếng.
Kiều Ức Tâm thì đang tiếc đứt ruột đống tiền kia…
Đấy, người ta nói yêu đương tốn tiền.
Quả nhiên là không lừa mình!
Kiều Ức Tâm rời đi.
Rời đi còn mang theo vài món báu vật của Kiều Hạc.
Tốt rồi, giờ không phải chỉ mỗi cô đau lòng nữa, còn kéo thêm Kiều Hạc vào hội “người bị hại”.
Kiều Hạc đứng nhìn “báu vật vô giá”… à không, là nhìn theo bóng chị mình rời khỏi nhà họ Kiều.
Sau đó hít sâu một hơi.
Tiền thì kiếm lại được.
Còn chị gái anh… thôi coi như số kiếp.
Anh nhắm mắt, tưởng niệm cho mấy món sưu tầm của mình.
Thì bất chợt ngửi thấy một mùi thuốc Đông y.
Kiều Hạc mở mắt, thấy Mặc Thiên đứng trước mặt, chìa tay ra:
“Xem tướng, giải quẻ, năm trăm một lần.”
“Ờ…”
Kiều Hạc còn chưa hết buồn tiền.
Thì lại bị chủ nợ dí đến nơi.
Anh thở dài.
Cười cười đưa điện thoại ra, đặt lên tay Mặc Thiên:
“Đại sư, hay cô tính luôn mật khẩu điện thoại của tôi đi, sau này tự chuyển khoản.”
“!!!”
Mắt Mặc Thiên sáng lên.
“Còn làm được vậy nữa hả?!”
Mặc Thiên cúi đầu lật hết lá bùa này đến lá bùa khác.
Cả đoạn đường xe chạy, cô cứ ngồi tính toán, tính đến phát rối.
Vịt Bay Lạc Bầy
Kiều Hạc bị đuổi lên ghế phụ, sợ ảnh hưởng “đại sư” hành nghề.
Ghế sau xe giờ nằm la liệt chục tờ bùa vàng, đầy những con số.
Nhìn vào biết ngay là “lao lực quá độ”.
Xe dừng.
Bút trên tay Mặc Thiên cũng dừng.
Cô chụp lấy một tờ bùa, đưa ngay tới mặt Kiều Hạc:
“Đây! Đúng không?!”
Kiều Hạc liếc qua dãy số cuối cùng, nhướng mày, cầm điện thoại lại, giơ ngón cái lên:
“Đại sư, giỏi ghê!”
Mặc Thiên kiêu hãnh cười rạng rỡ, cầm lại tờ bùa.
Gõ sáu con số vào điện thoại, mở khóa thành công.
Vì Kiều Hạc để chế độ thanh toán không cần mật khẩu, nên lần này cô không cần tính nữa, trực tiếp chuyển khoản cho mình năm trăm tệ.
Xong việc, cô trả lại điện thoại cho Kiều Hạc.
Ba người xuống xe.
Mặc Thiên vươn vai, vẻ mặt khoái chí:
“Thì ra còn có thể tính mật khẩu nữa! Tìm thêm người để luyện tay mới được!”
Cô vừa nói xong, mắt đã dừng lại ở Diệp Phi.
Diệp Phi run người, lập tức che túi lại.
“Không được không được! Đại sư à, tôi cái ví còn chưa đến một đồng tám, không đáng để cô nhắm tới! Tôi, tôi đi tìm quán ăn đã!”
Nói xong là trốn thẳng.
Mặc Thiên bất đắc dĩ nhún vai, lắc lư đi về phía quầy hàng bên đường.
Lúc đi ngang Kiều Hạc, anh lại ngửi thấy mùi thuốc.
“Thiên Thiên, cô uống thuốc Đông y à?”
“Không có mà.”
“Vậy người cô sao có mùi thuốc?”
“À, là Vũ Vệ!”
Mặc Thiên vui vẻ giơ vật trong tay lên đưa tới trước mũi Kiều Hạc.
“Anh ngửi xem, là mùi của Vũ Vệ! Nó tự dưng có mùi luôn á! Có khi nào sắp tỉnh lại rồi không?!”
Kiều Hạc ngửi thử, quả thật là mùi này.
Chỉ là… sao thấy quen quen?
Hình như đã từng ngửi thấy ở đâu rồi thì phải…
Anh cố nhớ, nhưng vẫn không ra nổi.
Thôi bỏ đi.
Dù sao lúc bệnh cũng từng uống đến cả trăm toa thuốc khác nhau,
Ngửi mùi nào mà chưa từng, lẫn lộn cũng không lạ.