Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 442: Mặc Thiên muốn tặng bùa bình an cho Kiều Nguyệt

Cập nhật lúc: 2025-04-24 07:51:44
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh nắng buổi sớm chiếu vào phòng.

Mặc Thiên tỉnh dậy.

Cô lững thững xuống lầu, y như mấy ngày trước, lại thấy Kiều Nguyệt đang cho mèo ăn.

Tiểu Hắc cô cô ngày càng quấn Kiều Nguyệt.

Ban ngày Mặc Thiên ra ngoài, toàn là Kiều Nguyệt ở nhà chơi với nó.

Leo cây hái lá, đào hố bắt chuột—dù thật ra chẳng có con chuột nào, đều là Kiều Nguyệt lén chôn mồi giả để chơi với nó thôi.

Tiểu Hắc cô cô rất vừa lòng với Kiều Nguyệt.

Suốt ngày đi theo cô bé, chẳng buồn tìm Mặc Thiên nữa.

Cũng đúng, đi theo Mặc Thiên thì toàn bị bắt đi làm việc…

Hôm nay Kiều Nguyệt lại đổi món, cho ăn quả óc chó.

Từng cái một được đập vỡ, rồi tỉ mỉ bóc lớp vỏ bên trong, đến cả lớp màng mỏng cũng được chà sạch, mới đưa cho Tiểu Hắc cô cô ăn.

Tiểu Hắc cô cô nằm ngửa, bốn chân duỗi ra, tận hưởng như ông bà già đang tắm nắng ngoài hiên.

Mặc Thiên thấy vậy thì cười tít mắt đi tới, vỗ đầu Kiều Nguyệt.

Đối mặt với cô bé mười bốn mười lăm tuổi, Mặc Thiên thật có phong thái của một chị gái lớn.

“Kiều Nguyệt, lát chị về sẽ vẽ cho em một tấm bùa bình an. Không biết sao mệnh của em lạ lắm, chị không thấy được hồi nhỏ của em, chỉ thấy được tương lai, mà tương lai thì có một kiếp nạn rất lớn. Chị sẽ giúp em vượt qua bằng lá bùa đó. Đợi chị nha!”

Đúng là người ta hơn nhau ở chỗ so sánh.

Trước mặt một bé gái hơi khờ khạo như Kiều Nguyệt, Mặc Thiên bỗng hóa thành chị cả.

Vịt Bay Lạc Bầy

Tiểu Hắc cô cô đang lười biếng nằm đó, bỗng lăn người, bước lại gần Mặc Thiên cọ cọ chân cô.

Mặc Thiên thấy thế thì cúi xuống xoa đầu nó.

“Chị tặng bùa bình an cho Kiều Nguyệt, mày cũng vui đúng không?”

“Meooo~~~”

Một tiếng kêu uốn éo như ngân nga mười tám khúc, rõ là hài lòng.

Mặc Thiên chọt đầu nó, “Tiểu Hắc cô cô, mày đúng là tinh ý nhất. Chị đi thắp hương cho tổ sư gia cái đã, lát về sẽ dùng hai mươi năm linh lực để vẽ cho Kiều Nguyệt một tấm linh phù cực phẩm!”

Nói xong, cô xoay người đi sang phòng bên cạnh.

Cô vừa đi khỏi, Kiều Nguyệt cũng quay người đi vào biệt thự như thường lệ.

Lúc này, Mặc Tiểu Nhuỵ đang ở trên lầu chờ cô bé.

Mặc Tiểu Nhuỵ đưa gói thuốc cuối cùng cho Kiều Nguyệt:

“Cho uống hết chỗ này, rồi dẫn Vũ Vệ rời khỏi đây. Chị sẽ đợi em ở Vườn Tử Trúc.”

Mặc Thiên thắp hương xong, trở về nhà.

Không ngờ Tiểu Hắc cô cô vẫn nằm phơi nắng ngoài kia.

Nó dùng cái móng mập mạp đẩy mấy quả óc chó ra xa, trước mặt vẫn còn nguyên một đống chưa bóc.

Mặc Thiên ngồi xuống, vuốt lưng nó:

“Kiều Nguyệt đi đâu rồi? Hôm nay chưa bóc hết quả, mày giận hả?”

Bình thường, mỗi lần lấy bao nhiêu hạt, Kiều Nguyệt sẽ bóc sạch bấy nhiêu.

Mặc Thiên đi thắp hương mất khoảng một tiếng, về thì hầu như chỉ còn lại vỏ.

Lần này quả vẫn còn nguyên…

Tiểu Hắc cô cô giơ móng đập “bộp bộp” mấy quả óc chó, chúng lăn đi xa lắc.

Rõ ràng là đang tức.

Mặc Thiên nhìn quanh: “Kiều Nguyệt đâu rồi?”

Tiểu Hắc cô cô lười nhác lườm cửa biệt thự một cái, rồi lại nằm xuống.

Mặc Thiên bất đắc dĩ chọt đầu nó, rồi quay vào trong.

Không thấy Kiều Nguyệt đâu cả.

Cô hỏi mấy người trong nhà, ai cũng lắc đầu.

Mặc Thiên cũng không tìm thêm, trở về phòng mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-442-mac-thien-muon-tang-bua-binh-an-cho-kieu-nguyet.html.]

Nhưng vừa đẩy cửa vào…

Một cảm giác hụt hẫng đánh úp lấy tim cô.

Mặc Thiên cau mày, trong phòng có gì đó không ổn.

Cô lập tức lục soát.

Chẳng bao lâu sau, cô tìm đến chiếc túi đeo nhỏ mình hay mang theo.

Túi vẫn nằm nguyên trên giường, nhưng…

Cái móc treo trên túi đã không còn!

Vũ Vệ đâu?

Vũ Vệ biến mất rồi?!

Mặc Thiên ngồi xếp bằng dưới đất, nhắm mắt tập trung cảm nhận phương hướng của Vũ Vệ.

Nhưng lúc này, hoàn toàn không có chút tín hiệu nào.

Trong đầu cô trống rỗng, cứ như Vũ Vệ chưa từng tồn tại trên thế gian này.

Trán Mặc Thiên rịn mồ hôi, cả người khẽ run.

Vũ Vệ là thần thú, đồng thời cũng là thần dược. Nó từng ngâm mình trong hàn đàm suốt nhiều năm, hấp thu vô số dược liệu, bản thân nó có thể kháng trăm độc, chữa bách bệnh.

Thậm chí… có thể cứu được cả tính mạng của Kiều Hạc.

Mặc Thiên không thể đem Vũ Vệ đổi mạng với người khác.

Nhưng ai biết người khác có làm chuyện đó không?

Cô biết không thể chần chừ thêm.

Lập tức gọi cho Kiều Hạc, bảo anh chờ sẵn ở cổng.

Rồi khoác túi lên, kiểm tra lại mấy món đồ cần mang theo.

Thu xếp xong, cô chạy như bay xuống lầu.

Vừa chạy ngang, Tô Như Lan thấy một bóng người vèo qua, nửa ngày sau mới kịp phản ứng:

“Thiên Thiên, con đi đâu đấy?”

Nhưng đáp lại bà chỉ là tiếng đóng cửa rầm một phát.

“Hả?”

Tô Như Lan nhìn ra ngoài cửa, lẩm bẩm: “Con bé này gấp cái gì vậy trời?”

Dù gì Mặc Thiên cũng hay chạy nhảy lung tung, nên bà cũng không để bụng.

Bà ngồi vào bàn ăn, chờ mọi người xuống ăn sáng, mà chờ mãi vẫn không thấy ai.

“Quản gia Trương, đi gọi Mặc Mặc với Kiều Nguyệt xuống ăn cơm.”

“Phu nhân, Kiều Nguyệt không biết đi từ lúc nào rồi. Tứ thiếu phu nhân tìm suốt cả sáng, tìm không thấy, sau đó cũng đi mất luôn.”

“Hả? Không ai ở nhà hết hả?”

Tô Như Lan nhìn bàn ăn đầy thức ăn, cau mày: “Cả ngày chạy đi đâu thế không biết…”

Mặc Thiên lên xe, lập tức lôi đồ trong túi ra.

Bàn bát quái, thẻ bói, bùa chú, bày hết ra ghế sau, chuẩn bị lập đàn bói quẻ.

Kiều Hạc nhìn thấy tình hình, rất tự giác xuống xe, ngồi lên ghế phụ phía trước, nhường chỗ cho “gian hàng” của đại sư.

Diệp Phi liếc nhìn Kiều Hạc, thì thào hỏi:

“Thiếu gia, mình đi đâu vậy ạ?”

Kiều Hạc nhìn lại Mặc Thiên đang bận rộn phía sau.

Không làm phiền cô.

“Cứ lái đại đi. Lát nữa đại sư Mặc Thiên của cậu sẽ chỉ đường.”

Diệp Phi cười khổ méo miệng.

Lái thì lái…

Nhưng bói quẻ nhất định phải làm trên xe hả?

Lỡ mà chỉ nhầm hướng thì…

Biết đường nào mà quay về trời…

Loading...