Mặc Thiên cầm bàn bát quái, yên tại chỗ lâu lời nào.
Từ ánh mắt cô, ánh lên một sự khác thường khiến thấy lạnh sống lưng.
Kiều Hạc lo lắng hỏi nhỏ:
“Có chuyện gì , Thiên Thiên?”
Mặc Thiên nhắm mắt , ép mấy chữ lạnh như băng:
“Đến trễ .”
Kiều Hạc còn đang suy nghĩ “đến trễ ” là trễ chuyện gì, thì bỗng từ công viên Trúc Lâm vọng tiếng hét kinh hoàng:
“A a a a a! Có c.h.ế.t !!!”
Tiếng la lan dần, càng lúc càng nhiều, vì càng lúc càng thêm phát hiện thi thể.
Lúc Mặc Thiên mới mở mắt, ánh lạnh lẽo như g.i.ế.c .
Có sắp xếp cho Kiều Nguyệt ăn cắp Vũ Vệ, cướp nó khỏi tay cô .
Đến cả mạng của Kiều Nguyệt cũng tha.
Trên gương mặt Mặc Thiên xuất hiện vẻ dữ tợn hiếm thấy.
Cô sải bước về phía tiếng động vang lên.
Đến nơi, một đám vây quanh.
Mặc Thiên chen giữa, ngay lập tức thấy Kiều Nguyệt đang ngửa đất.
Máu chảy từ bảy khiếu, hai mắt trợn to, trừng trừng lên bầu trời, ánh mắt vẫn mang theo vẻ hung dữ đến tột cùng.
Nhìn nét mặt , lẽ đến phút cuối đời cô vẫn hiểu —tại đó g.i.ế.c cô.
Rõ ràng buổi sáng Mặc Thiên còn gặp Kiều Nguyệt, cô ngốc nghếch, còn đợi Mặc Thiên về, để cô vẽ cho một lá bùa thượng phẩm, giúp tránh kiếp nạn trong mệnh.
Kiều Nguyệt chờ .
Kiếp nạn cũng chờ cô.
Mặc Thiên siết chặt nắm tay, khớp xương trắng bệch.
Tiếng còi hú của xe cảnh sát và xe cứu thương vang lên.
Mặc Thiên hít sâu một , chụm hai ngón tay , điểm nhẹ lên t.h.i t.h.ể Xảo Nguyệt.
Một luồng linh hồn yếu ớt lặng lẽ thoát .
Kiều Nguyệt vẫn còn hoảng loạn vì cú sốc lúc chết, thấy Mặc Thiên thì sửng sốt tin mắt .
Cô dán chặt ánh Mặc Thiên một lúc, đột nhiên bật , nhưng nước mắt thì chẳng rơi, chỉ tiếng nấc nghẹn ngào.
Cô điên điên khùng khùng, , .
Mặc Thiên bây giờ hỏi gì cũng vô ích, chỉ thể tạm thời thu hồn .
Cô dùng hai ngón tay móc lấy linh hồn Kiều Nguyệt, dẫn trong nhẫn.
Vừa trong, cụ tổ bên trong hét ầm lên:
“Trời ơi tổ tông nhỏ ơi, cháu còn kéo nữa, cái chỗ sắp chật cứng đó!”
Cùng lúc đó, trong một căn phòng tối, Ngọc Trúc đang quỳ gối, một bên mặt và con mắt sưng vù.
Tuy da để dấu vết gì, vì đó là một lớp da mặt mới cô .
“Cha nuôi, con sai . Là do con việc đến nơi đến chốn, ngài cứ trừng phạt con !”
Ngọc Trúc hôm nay tiêu thật .
Vũ Vệ lấy .
Kiều Nguyệt cũng chết.
Cha nuôi mà g.i.ế.c cô thì thật quá nhân từ.
Lão già bên cạnh đang thở hồng hộc, thở cực kỳ đáng sợ, như cái ống bễ rách, còn nghẽn nhịp.
Hồi nãy lột mặt cô một cái, suýt nữa thì lấy luôn nửa cái mạng của ông .
Giờ đến cũng nổi.
Ông ho thêm vài tiếng, mãi mới lấy giọng:
“Ngọc Trúc , con thật khiến thất vọng.”
“Con ! Tất cả là tại Lục Liễu c.h.ế.t tiệt ! Nếu nhúng tay , con cầm Vũ Vệ !”
Lão già thở dài, khổ:
“Mệnh chắc chỉ đến đây thôi…”
“Không, cha nuôi, con sẽ tìm Lục Liễu, nhất định sẽ giành Vũ Vệ!”
Ngọc Trúc vội vàng thể hiện quyết tâm, thậm chí lấy mạng để đảm bảo.
Ông trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng đành thở dài.
Tạm thời tha mạng cho cô.
Giờ ông chẳng còn ai đáng tin nữa, chỉ còn mỗi Ngọc Trúc là còn dùng .
Ông cúi đầu xuống, ghé sát tai cô, thì thầm vài câu.
Cuối cùng chỉ ba ngón tay, :
“Nếu vẫn thất bại, thì đừng nữa.”
“Vâng, cha nuôi yên tâm, con chắc chắn sẽ !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-444-mac-thien-dinh-tang-ban-tam-ve-nguoi-tot-nhe.html.]
Ngọc Trúc dậy, lùi khỏi phòng, tháo lớp da mặt xa lạ, đeo gương mặt của Mặc Tiểu Nhuỵ…
Mặc Thiên lúc đầu cũng nghi ngờ là Mặc Tiểu Nhuỵ..
Ngay cả Kiều Hạc cũng linh cảm đó.
họ kịp về đến nhà thì nhận điện thoại của Cố Bắc Thừa:
“Mặc Mặc đang trong bệnh viện, suýt chút nữa là cứu !”
Giọng Cố Bắc Thừa run rẩy, sợ hãi, hoảng loạn, đầy lo lắng, qua điện thoại cũng thấy rõ.
Mặc Thiên vội vàng tới bệnh viện, lúc y tá đẩy Mặc Mạqc khỏi ICU.
Bác sĩ kiểm tra nguyên nhân cụ thể, chỉ huyết áp đột nhiên tăng vọt, chậm hai ba phút nữa thôi là vỡ mạch máu, đến lúc đó thì Diêm Vương gọi cũng về .
Mặc Thiên xong, lập tức nghĩ tới Kiều Nguyệt.
Lúc hẳn Kiều Nguyệt cũng bình tĩnh .
Mặc Thiên gọi hồn cô từ nhẫn một nữa.
“Ai g.i.ế.c cô?”
Mặc Thiên hỏi nhẹ nhàng.
Kiều Nguyệt vẫn cứ , tiếng xen lẫn cả tiếng , càng lúc càng kỳ quái.
Trước đây đầu óc cô tỉnh táo, giờ c.h.ế.t còn kích động, thành điên loạn.
Mặc Thiên hỏi thêm vài câu,
Kiều Nguyệt vẫn trả lời.
Chỉ thấy hồn phách cô bắt đầu đong đưa giữa trung, tay như đang múa một cái gì đó.
Tư thế đó… quen lắm.
Giống như đang múa kiếm?
Không, kiếm thường — mà là kiếm gỗ đào trừ tà của đạo gia?
Mặc Thiên thấy tư thế , lập tức nhớ tới một :
“Lục Liễu! Cô đang kẻ g.i.ế.c là Lục Liễu đúng ?”
Xảo Nguyệt cái tên , cuối cùng cũng ngừng điên loạn, rơi im lặng, bắt đầu nức nở.
Mặc Thiên nghiến răng ken két, chỉ tay hư mà mắng:
“Lục Liễu cái đồ già khốn kiếp, xem xử ông thế nào!”
Đã câu trả lời, Mặc Thiên thu hồn Kiều Nguyệt trở nhẫn.
cô —
Lục Liễu là sư phụ của Kiều Nguyệt, cũng là thiết nhất đời cô.
Vậy mà đẩy cô chắn đòn, dùng mạng cô đổi lấy an cho .
Kiều Nguyệt đến c.h.ế.t vẫn hiểu nổi…
Tại sư phụ thế với ?
Tại ?
Cô c.h.ế.t nhắm mắt.
Cô hận!
Mặc Tiểu Nhuỵ mãi đến ngày hôm mới tỉnh.
Người nhà họ Cố thì sợ phát khiếp.
Cả buổi sáng cứ túc trực hỏi han, lo lắng từng chút một.
Đến trưa mới đến lượt Mặc Thiên gặp.
Nhờ “lời khai” từ Kiều Nguyệt,
Mặc Thiên tự nhiên phát cho Mặc Tiểu Nhuỵ một tấm “vé ”.
Không còn nghi ngờ cô nữa.
Mặt Mặc Tiểu Nhuỵ vẫn tái nhợt, tay còn cắm kim truyền nước.
Vừa thấy Mặc Thiên, cô liền chống dậy.
“Thiên Thiên…” Giọng cực kỳ yếu ớt, như thở cuối cùng.
Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Mặc Thiên:
“Kiều Nguyệt ? Bọn họ đều cô … chị tin!”
Mặc Thiên gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Vịt Bay Lạc Bầy
Mặc Tiểu Nhuỵ là hiểu.
Cả như búp bê rút hết linh hồn, ngã xuống giường.
Nước mắt lặng lẽ chảy hai bên khóe mắt.
“Kiều Nguyệt… cả đời khổ quá…”
Mặc Thiên an ủi cô.
Chỉ hỏi:
“Hôm qua chị chạy ?”
“Chị… chị thấy Kiều Nguyệt bước từ phòng em, lén rời khỏi nhà… Chị sợ cô chuyện …”