Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 444: Mặc Thiên: Đinh, tặng bạn tấm vé “người tốt” nhé!

Cập nhật lúc: 2025-04-24 08:31:39
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc Thiên cầm bàn bát quái, đứng yên tại chỗ rất lâu không nói lời nào.

Từ ánh mắt cô, ánh lên một sự khác thường khiến người ta thấy lạnh sống lưng.

Kiều Hạc lo lắng hỏi nhỏ:

“Có chuyện gì vậy, Thiên Thiên?”

Mặc Thiên nhắm mắt lại, ép ra mấy chữ lạnh như băng:

“Đến trễ rồi.”

Kiều Hạc còn đang suy nghĩ “đến trễ rồi” là trễ chuyện gì, thì bỗng từ công viên Trúc Lâm vọng ra tiếng hét kinh hoàng:

“A a a a a! Có người c.h.ế.t rồi!!!”

Tiếng la lan dần, càng lúc càng nhiều, vì càng lúc càng có thêm người phát hiện thi thể.

Lúc này Mặc Thiên mới mở mắt, ánh nhìn lạnh lẽo như muốn g.i.ế.c người.

Có người đã sắp xếp cho Kiều Nguyệt ăn cắp Vũ Vệ, rồi lại cướp nó khỏi tay cô ấy.

Đến cả mạng của Kiều Nguyệt cũng không tha.

Trên gương mặt Mặc Thiên xuất hiện vẻ dữ tợn hiếm thấy.

Cô sải bước về phía tiếng động vang lên.

Đến nơi, đã có một đám người vây quanh.

Mặc Thiên chen vào giữa, ngay lập tức nhìn thấy Kiều Nguyệt đang nằm ngửa trên đất.

Máu chảy ra từ bảy khiếu, hai mắt trợn to, trừng trừng nhìn lên bầu trời, ánh mắt vẫn mang theo vẻ hung dữ đến tột cùng.

Nhìn nét mặt ấy, có lẽ đến phút cuối đời cô vẫn không hiểu —tại sao người đó lại g.i.ế.c cô.

Rõ ràng buổi sáng Mặc Thiên còn gặp Kiều Nguyệt, cô ấy cười cười ngốc nghếch, còn nói muốn đợi Mặc Thiên về, để cô vẽ cho một lá bùa thượng phẩm, giúp tránh kiếp nạn trong mệnh.

Nhưng Kiều Nguyệt không chờ được.

Kiếp nạn cũng không chờ cô.

Mặc Thiên siết chặt nắm tay, khớp xương trắng bệch.

Tiếng còi hú của xe cảnh sát và xe cứu thương vang lên.

Mặc Thiên hít sâu một hơi, chụm hai ngón tay lại, điểm nhẹ lên t.h.i t.h.ể Xảo Nguyệt.

Một luồng linh hồn yếu ớt lặng lẽ thoát ra.

Kiều Nguyệt vẫn còn hoảng loạn vì cú sốc lúc chết, nhìn thấy Mặc Thiên thì sửng sốt không tin vào mắt mình.

Cô dán chặt ánh nhìn vào Mặc Thiên một lúc, rồi đột nhiên bật khóc, nhưng nước mắt thì chẳng rơi, chỉ có tiếng nấc nghẹn ngào.

Cô điên điên khùng khùng, khóc rồi lại cười, cười rồi lại khóc.

Mặc Thiên biết bây giờ hỏi gì cũng vô ích, chỉ có thể tạm thời thu hồn lại.

Cô dùng hai ngón tay móc lấy linh hồn Kiều Nguyệt, dẫn vào trong nhẫn.

Vừa vào trong, cụ tổ bên trong lại hét ầm lên:

“Trời ơi tổ tông nhỏ ơi, sao cháu còn kéo người vào nữa, cái chỗ này sắp chật cứng rồi đó!”

Cùng lúc đó, trong một căn phòng tối, Ngọc Trúc đang quỳ gối, một bên mặt và con mắt sưng vù.

Tuy da không để lại dấu vết gì, vì đó là một lớp da mặt mới cô ta vừa thay.

“Cha nuôi, con sai rồi. Là do con làm việc không đến nơi đến chốn, ngài cứ trừng phạt con đi!”

Ngọc Trúc biết hôm nay mình tiêu thật rồi.

Vũ Vệ không lấy được.

Kiều Nguyệt cũng chết.

Cha nuôi mà không g.i.ế.c cô thì thật quá nhân từ.

Lão già ngồi bên cạnh đang thở hồng hộc, hơi thở cực kỳ đáng sợ, như cái ống bễ rách, còn bị nghẽn nhịp.

Hồi nãy lột mặt cô ta một cái, suýt nữa thì lấy luôn nửa cái mạng của ông ta.

Giờ đến đứng cũng không nổi.

Ông ta ho thêm vài tiếng, mãi mới lấy lại được giọng:

“Ngọc Trúc à, con thật khiến ta thất vọng.”

“Con biết lỗi rồi! Tất cả là tại Lục Liễu c.h.ế.t tiệt kia! Nếu không có hắn nhúng tay vào, con đã cầm được Vũ Vệ rồi!”

Lão già thở dài, cười khổ:

“Mệnh ta chắc chỉ đến đây thôi…”

“Không, cha nuôi, con sẽ đi tìm Lục Liễu, nhất định sẽ giành lại Vũ Vệ!”

Ngọc Trúc vội vàng thể hiện quyết tâm, thậm chí muốn lấy mạng mình ra để đảm bảo.

Ông ta trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng đành thở dài.

Tạm thời tha mạng cho cô.

Giờ ông ta chẳng còn ai đáng tin nữa, chỉ còn mỗi Ngọc Trúc là còn dùng được.

Ông ta cúi đầu xuống, ghé sát tai cô, thì thầm vài câu.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cuối cùng chỉ ba ngón tay, nói:

“Nếu lần này vẫn thất bại, thì đừng quay lại nữa.”

“Vâng, cha nuôi yên tâm, con chắc chắn sẽ làm được!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-444-mac-thien-dinh-tang-ban-tam-ve-nguoi-tot-nhe.html.]

Ngọc Trúc đứng dậy, lùi khỏi phòng, rồi tháo lớp da mặt xa lạ, đeo lại gương mặt của Mặc Tiểu Nhuỵ…

Mặc Thiên lúc đầu cũng nghi ngờ là Mặc Tiểu Nhuỵ..

Ngay cả Kiều Hạc cũng có linh cảm đó.

Nhưng họ chưa kịp về đến nhà thì đã nhận được điện thoại của Cố Bắc Thừa:

“Mặc Mặc đang trong bệnh viện, suýt chút nữa là không cứu được!”

Giọng Cố Bắc Thừa run rẩy, vừa sợ hãi, vừa hoảng loạn, đầy lo lắng, nghe qua điện thoại cũng thấy rõ.

Mặc Thiên vội vàng tới bệnh viện, vừa lúc y tá đẩy Mặc Mạqc ra khỏi ICU.

Bác sĩ không kiểm tra được nguyên nhân cụ thể, chỉ biết huyết áp đột nhiên tăng vọt, chậm hai ba phút nữa thôi là vỡ mạch máu, đến lúc đó thì Diêm Vương có gọi cũng không về được.

Mặc Thiên nghe xong, lập tức nghĩ tới Kiều Nguyệt.

Lúc này hẳn Kiều Nguyệt cũng đã bình tĩnh lại.

Mặc Thiên gọi hồn cô ra từ nhẫn một lần nữa.

“Ai đã g.i.ế.c cô?”

Mặc Thiên hỏi rất nhẹ nhàng.

Kiều Nguyệt vẫn cứ khóc, tiếng khóc xen lẫn cả tiếng cười, càng lúc càng kỳ quái.

Trước đây đầu óc cô đã không tỉnh táo, giờ c.h.ế.t đi còn bị kích động, thành ra hoàn toàn điên loạn.

Mặc Thiên hỏi thêm vài câu,

Kiều Nguyệt vẫn không trả lời.

Chỉ thấy hồn phách cô bắt đầu đong đưa giữa không trung, tay như đang múa một cái gì đó.

Tư thế đó… quen lắm.

Giống như đang múa kiếm?

Không, không phải kiếm thường — mà là kiếm gỗ đào trừ tà của đạo gia?

Mặc Thiên nhìn thấy tư thế ấy, lập tức nhớ tới một người:

“Lục Liễu! Cô đang nói kẻ g.i.ế.c mình là Lục Liễu đúng không?”

Xảo Nguyệt nghe cái tên ấy, cuối cùng cũng ngừng cười điên loạn, rơi vào im lặng, rồi bắt đầu khóc nức nở.

Mặc Thiên nghiến răng ken két, chỉ tay vào hư không mà mắng:

“Lục Liễu cái đồ già khốn kiếp, xem tôi xử ông thế nào!”

Đã có được câu trả lời, Mặc Thiên thu hồn Kiều Nguyệt trở lại nhẫn.

Nhưng cô không biết —

Lục Liễu là sư phụ của Kiều Nguyệt, cũng là người thân thiết nhất đời cô.

Vậy mà lại đẩy cô ra chắn đòn, dùng mạng cô đổi lấy an toàn cho mình.

Kiều Nguyệt đến c.h.ế.t vẫn không hiểu nổi…

Tại sao sư phụ lại làm thế với mình?

Tại sao?

Cô c.h.ế.t không nhắm mắt.

Cô hận!

Mặc Tiểu Nhuỵ mãi đến ngày hôm sau mới tỉnh.

Người nhà họ Cố thì sợ phát khiếp.

Cả buổi sáng cứ túc trực hỏi han, lo lắng từng chút một.

Đến trưa mới đến lượt Mặc Thiên vào gặp.

Nhờ có “lời khai” từ Kiều Nguyệt,

Mặc Thiên rất tự nhiên phát cho Mặc Tiểu Nhuỵ một tấm “vé người tốt”.

Không còn nghi ngờ cô nữa.

Mặt Mặc Tiểu Nhuỵ vẫn rất tái nhợt, tay còn cắm kim truyền nước.

Vừa thấy Mặc Thiên, cô liền chống người ngồi dậy.

“Thiên Thiên…” Giọng nói cực kỳ yếu ớt, như hơi thở cuối cùng.

Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Mặc Thiên:

“Kiều Nguyệt đâu rồi? Bọn họ đều nói cô ấy không sao… chị không tin!”

Mặc Thiên không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Mặc Tiểu Nhuỵ vừa nhìn là hiểu.

Cả người như búp bê rút hết linh hồn, ngã xuống giường.

Nước mắt lặng lẽ chảy hai bên khóe mắt.

“Kiều Nguyệt… cả đời khổ quá…”

Mặc Thiên không an ủi cô.

Chỉ hỏi:

“Hôm qua chị chạy đi đâu vậy?”

“Chị… chị thấy Kiều Nguyệt bước ra từ phòng em, rồi lén rời khỏi nhà… Chị sợ cô ấy làm chuyện xấu…”

Loading...