Mặc Tiểu Nhuỵ kể lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Thì ra, sáng sớm hôm qua, khi cô tỉnh dậy chuẩn bị xuống lầu ăn sáng thì đúng lúc thấy Kiều Nguyệt từ phòng Mặc Thiên bước ra.
Cô định mở miệng hỏi, nhưng thấy Kiều Nguyệt đang ôm vật gì đó trong tay, dáng vẻ như ăn trộm mà chạy nhanh xuống lầu.
Mặc Tiểu Nhuỵ lập tức nghi ngờ, liền gọi một chiếc xe bám theo sau.
Kết quả, cô tận mắt thấy Kiều Nguyệt giao đồ cho Lục Liễu.
Mặc Tiểu Nhuỵ vốn rất sợ Lục Liễu, vừa thấy ông ta là cô đã bỏ chạy, nhưng cuối cùng vẫn bị bắt lại.
Lục Liễu rắc một nắm bột vào mặt cô. Sau đó, cô chỉ nhớ mình ngã xuống, có người gọi cứu, rồi chẳng còn biết gì nữa.
Mặc Thiên nghe xong, không suy nghĩ gì thêm.
Lời Mặc Tiểu Nhuỵ nói, trùng khớp với lời “chỉ điểm” của hồn phách Kiều Nguyệt.
Cô chỉ hỏi vài câu rồi lại bị người nhà họ Cố chen ra ngoài.
“Không thể để Mặc Mặc hành động một mình nữa, lần này nguy hiểm quá, suýt nữa mất mạng!”
“Phải sắp xếp thêm vệ sĩ trong nhà, sau này ra ngoài phải có người và xe chuyên trách, không thể để chuyện như vậy xảy ra nữa.”
“Nhà họ Cố cũng phải tăng cường an ninh, người muốn lẻn ra thì lẻn, vậy trộm cướp chẳng phải cũng dễ dàng vào nhà sao!”
“May là Lục Liễu không để Kiều Nguyệt ra tay với Mặc Mặc, Mặc Mặc con tuyệt đối không được mềm lòng nữa!”
Cả nhà họ Cố tim như nhảy ra khỏi cổ họng. Lần này thật sự nguy hiểm, đến bác sĩ cũng nói nếu chậm trễ vài phút là mất mạng.
Mặc Thiên không nghĩ gì thêm, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Mặc Tiểu Nhuỵ nhìn theo bóng lưng cô giữa đám đông, khóe miệng giật nhẹ, một lúc sau mới lần nữa ngã xuống giường bệnh.
Mặc Thiên vừa về đến nhà, mới bước vào sân thì thấy một cục tròn đen lăn tới.
Tiểu Hắc cô cô như cảm nhận được điều gì đó, lông toàn thân dựng đứng, như bị điện giật.
Mặc Thiên nhìn cảnh đó, biết Tiểu Hắc cô cô đã biết Kiều Nguyệt c.h.ế.t rồi.
Cô ngồi xổm xuống, đưa chiếc nhẫn ra trước mặt nó:
“Kiều Nguyệt không thể chơi với mày nữa rồi.”
“Gừ!”
Tiểu Hắc cô cô bất chợt gầm lên một tiếng như hổ.
Mặc Thiên thở dài, định đưa tay ôm lấy nó, nhưng nó lại tránh ra, chạy thẳng qua người cô.
Mặc Thiên quay đầu lại, thấy nó cũng đang nhìn cô.
Đôi mắt đối diện nhau.
Tiểu Hắc ô cô lại lao về phía trước vài bước.
Lần này, Mặc Thiên hiểu rồi: “Tiểu Hắc cô cô, mày định đi báo thù ngay bây giờ sao?”
“Meo!”
Tiểu Hắc cô cô gào lên một tiếng, rồi phóng thẳng ra khỏi cổng nhà họ Cố, không chần chừ lấy một giây.
Lần đầu tiên Mặc Thiên thấy nó gấp gáp như vậy.
Nhưng, đúng lúc.
Phải tranh thủ thời gian đi tìm lại Vũ Vệ.
Huống hồ, cục tức này cô cũng không nuốt nổi!
Lục Liễu gọi điện cho viện trưởng.
Vịt Bay Lạc Bầy
Không ngờ lần này viện trưởng lại hào phóng đến vậy, đưa hẳn năm trăm vạn để đổi lấy Vũ Vệ trong tay ông ta.
Lục Liễu vừa xoay tờ chi phiếu trên tay, vừa nghĩ xem sẽ tiêu tiền ở đâu.
Nhưng ông ta vừa bước ra khỏi ngân hàng.
Trước mắt đã hiện lên một bóng người — không, phải nói là một “bóng quỷ”, hay thậm chí là “bóng Diêm Vương” còn đáng sợ hơn cả quỷ.
Lục Liễu suýt nghẹt thở ngay tại chỗ.
Cái sao chổi này sao tìm đến nhanh vậy chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-445-co-thu-bao-thu-trong-ngay.html.]
Lần này ra tay hại người đâu phải ông ta!
Ông ta… ông ta chỉ vì tự bảo vệ bản thân nên mới kéo Kiều Nguyệt làm bia đỡ đạn thôi mà!
Lục Liễu định mở miệng giải thích.
Nhưng Tiểu Hắc cô cô sao chịu cho ông ta cơ hội.
Nó phóng lên, táp thẳng vào mặt Lục Liễu.
Lục Liễu mất thăng bằng, ngã ngửa ra sau, sau gáy đập mạnh xuống nền, phát ra một tiếng “Duang”.
Lúc đó trong đầu ông ta như có tiếng chuông chùa vang lên từng hồi “ong ong ong”.
Nhưng vẫn chưa xong.
Tiểu Hắc cô cô vung vuốt tát lia lịa vào mặt Lục Liễu, như đang giáng từng cái bạt tai.
Cái đầu vừa bị chấn động lại tiếp tục bị đánh đến choáng váng.
Người qua đường nhanh chóng tụ tập lại, càng lúc càng đông.
Người càng đông, Tiểu Hắc cô cô càng hăng máu.
Nhưng những lời lên án cũng bắt đầu vang lên:
“Ôi, sao không quản con mèo của mình đi!”
“Đây chẳng phải bắt nạt người già sao, nhìn đầu tóc ông ta bạc trắng rồi, tuổi cũng lớn rồi đó!”
“Ối, là Mặc Thiên đó! Cái loại trời sinh sát khí, lại định hại người rồi!”
Nghe thấy ba chữ “trời sinh sát khí”.
Mọi người đồng loạt lùi lại mấy bước.
Giữ khoảng cách với Mặc Thiên.
Trong mắt họ có tức giận, có sợ hãi, có cả vẻ chính nghĩa, chỉ là… không ai dám lại gần.
Không ai ngăn cản, chỉ lén lút gọi cứu thương và cảnh sát.
Rồi bắt đầu quay phim chụp ảnh hiện trường vụ việc.
Kiều Hạc thấy thế, kéo tay Mặc Thiên lại:
“Đừng đánh nữa, người c.h.ế.t rồi thì cô và Tiểu Hắc đều không thoát được. Bây giờ gọi cho La Dương, bảo anh ta đến đưa hai người đi, cảnh sát sẽ không can thiệp.”
Kiều Hạc phản ứng rất nhanh.
Bày cho Mặc Thiên cách tránh bị bắt.
Mặc Thiên hiểu ý, lập tức gọi điện cho La Dương.
La Dương vừa nghe máy liền thở dài:
“Tiểu tổ tông ơi, cái tổ đặc nhiệm yếu ớt đáng thương bé nhỏ của tôi thật sự gánh không nổi cái nồi to tướng cô ném đến mỗi ngày nữa rồi!”
La Dương vừa kêu khổ vừa phải đến.
Khi anh ta đến nơi, Lục Liễu đã chỉ còn thoi thóp.
Không phải vì Tiểu Hắc cô cô đánh đến chết…
Mà là nó đang nằm đè lên lỗ mũi ông ta, khiến ông ta không thở vào nổi mà cũng chẳng thở ra được.
La Dương vừa tới liền nhanh chóng lôi Tiểu Hắc cô cô ra, nhét lại vào lòng Mặc Thiên.
Lục Liễu mở mắt, thở hổn hển vài hơi.
Sau đó, ông ta giận dữ chỉ vào Mặc Thiên:
“Đồ sát tinh! Là sát tinh! Cô ta là—”
Lục Liễu còn chưa nói hết.
Thì Mặc Thiên đã ném một tấm phù vào miệng ông ta.
Tấm phù chuẩn xác rơi vào họng.
Lục Liễu vội vã móc họng, nhưng chẳng lôi ra được gì.
Ông ta sợ đến xanh mặt:
“Cô cho tôi ăn cái gì vậy?!”