Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 447: Tiệc mừng thọ ông cụ nhà họ Kiều

Cập nhật lúc: 2025-04-24 08:31:45
Lượt xem: 81

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiệc mừng thọ ông cụ nhà họ Kiều, là náo nhiệt từng .

Chiêng trống tưng bừng, pháo nổ đì đùng, cờ đỏ tung bay, chen chúc như trẩy hội.

Những nhân vật m.á.u mặt ở thủ đô, trừ mấy đang viện dậy nổi, hoặc trong nhà tang, ông cụ chướng mắt, còn gần như đều mặt đông đủ.

Một đám phóng viên chầu chực ngoài cổng, mắt hau háu bên trong biệt thự,

Tay cầm máy ảnh to nhỏ đủ loại, nhưng ai dám manh động.

Vậy mà hôm nay, ông cụ Kiều tâm trạng , phá lệ, cho tất cả dự tiệc.

Đám phóng viên sững sờ, giấu nổi cảm xúc cưng chiều bất ngờ.

“Ông cụ Kiều đúng là , bảo phát tài lớn thế!”

“Chưa từng thấy nhà giàu nào tổ chức tiệc mà cho phóng viên ăn cỗ như , giờ ngoài gió lạnh thôi!”

“Còn , ngoài là may, mấy ăn ‘gậy’, ăn ‘đuổi việc’, thậm chí suýt ăn ‘cơm nhà nước’. Nay đúng là gặp Phật sống!”

Đám phóng viên cảm động suýt quỳ lạy ông cụ.

Lúc , ông Kiều Kỳ Duệ bước từ trong biệt thự.

Buổi tiệc hôm nay tổ chức ngoài trời, đúng tiết trời đầu xuân, lạnh cũng chẳng nóng, thời tiết vô cùng dễ chịu.

Ông cụ đội mũ phớt đen, sơ mi trắng, vest đen, tay cầm gậy đen đính đá lấp lánh, ngoài cùng khoác áo choàng dài viền bạc.

Tám mươi tuổi mà ăn mặc chất lừ như mẫu catwalk sàn diễn thời trang.

Kiều Hạc đang canh gác bên ngoài, thấy ông nội liền bước nhanh :

“Ông nội đúng là biểu tượng thời trang sống, mấy ngôi ngoài chắc còn học ông cách phối đồ đấy.”

Ông Kiều khẽ, gậy trong tay gõ nhẹ chân cháu:

“Mồm mép ngọt thế chẳng để gì, lo mà dắt cháu dâu về mới là chuyện quan trọng.”

“Ông nội , hôm nay là ngày vui, đừng nhắc mấy chuyện tụt mood thế chứ.” Kiều Hạc đùa.

Ông Kiều lập tức giơ gậy ngang mặt cháu:

“Nếu ông bế chắt, mày thử xem ông đánh c.h.ế.t mày .”

Kiều Hạc: “…”

Anh khan hai tiếng, vội vàng lùi xa mấy bước.

Nhà họ Kiều từ xưa vốn trọng nam khinh nữ,

Đây là truyền thống lâu đời .

Trong từ đường, chỉ con dâu sinh cháu đích tôn mới bước chân , còn con gái thì cửa.

Thế nhưng ông Kiều chỉ một con trai,

Mà con trai chỉ sinh một đứa cháu trai.

Thế là gánh nặng “nối dõi tông đường” đè hết lên vai Kiều Hạo.

Dĩ nhiên, cũng chẳng đè gì cho cam.

Kiều Hạc mà ngoan ngoãn lời, thì là Kiều Hạc.

Anh cũng chẳng hiểu nổi, một ông nội thời thượng như thế, tư tưởng cổ hủ đến .

mà, .

Miệng thì dẻo quẹo chiều lòng:

“Vâng , ông nội phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn, ông xem gì cũng hết. Cháu bốn mươi lấy vợ vẫn còn kịp mà.”

“Thằng ranh.”

Vừa dứt lời, mặt cơn gió vụt qua.

May mà lùi kịp, thì một gậy mặt .

Kiều Hạc nhạt, dỗ:

“Ông nội, cháu đùa mà, hôm nay là sinh nhật, đừng nổi nóng nha.”

Anh đỡ ông cụ ghế chính trong sân,

bất chợt phát hiện—

Tay ông nội hôm nay chút run.

Dù khí sắc vẫn , nhưng làn da vốn hồng hào, giờ ánh lên chút sắc xanh lạ lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-447-tiec-mung-tho-ong-cu-nha-ho-kieu.html.]

Kiều Hạc khựng .

Vịt Bay Lạc Bầy

Anh nửa tháng về thăm ông.

Lần gặp gần nhất, ông cụ vẫn còn khỏe mạnh.

Sao hôm nay trông khác hẳn?

Anh chợt nhớ , cách đây bốn, năm tháng, Mặc Thiên từng ông nội thể gặp đại họa, khuyên ông nên lo liệu cho

Tim Kiều Hạo thắt .

Anh nắm lấy tay ông, nhẹ giọng hỏi:

“Ông nội, cháu thấy sắc mặt ông ? Có chỗ nào thấy khó chịu ?”

Ông Kiều , thu tay , chần chừ một chút mới xua tay :

“Con mà, đến tuổi thì cơ thể bắt đầu rệu rã thôi.”

“Nếu chỗ nào khỏe, ông .”

“Biết , tuổi trẻ mà lắm lời hơn cả ông già, tránh xa chút, ông mày lải nhải đến già luôn đấy.”

Nói xong, ông cụ chống gậy bước nhanh,

Cứ như sợ hỏi thêm.

Kiều Hạc: “…”

Ông nội đúng là chuyên gia hai mặt.

Khi ông thì cháu , còn khi cháu , ông ghét ngay thương tiếc.

Ông Kiều Kỳ Duệ thoải mái vòng quanh tiếp khách.

Sau khi chào hỏi đủ lượt, còn mười phút nữa là đến chính ngọ.

MC nổi tiếng xuất hiện, giữa sân, bắt đầu buổi lễ chính.

“Kính thưa quý vị khách quý, bạn bè gần xa, các quý cô, quý ông:

Xin chào tất cả ! Trong khoảnh khắc tuyệt vời , chúng cùng tụ họp nơi đây để mừng thọ tám mươi tuổi của ông Kiều Kỳ Duệ—”

Giọng vang dội, tràn đầy khí thế, vang vọng khắp sân.

Ông Kiều ngay chính giữa.

Ánh mắt lướt qua từng gương mặt bên , khóe môi khẽ nhếch, nở nụ hài lòng.

Giới tài phiệt, danh gia vọng tộc, tiền, quyền, tiếng… đều tề tựu đủ cả.

Ông ngẩng đầu mặt trời cao.

Chính ngọ sắp đến .

Chỉ đợi thời khắc , là thể thu phục con “tiểu thần thú” đó.

Mặc Thiên dù tính trăm phương nghìn kế, cũng ngờ rằng thật sự đủ bản lĩnh để tổn thương Vũ Vệ.

Ông Kiều nhướng nhẹ mày, trong lòng khỏi với Mặc Thiên một câu—

Còn trẻ, vẫn còn non lắm.

là thiên tài, cũng chẳng đấu với kinh nghiệm.

Bàn tay giấu trong áo choàng của ông, khẽ siết chặt lấy Vũ Vệ.

Ông từ từ nhắm mắt, lắng tiếng chúc mừng, tiếng vỗ tay, tiếng hò reo vang vọng trong sân.

Chờ đợi…

Khoảnh khắc chính ngọ đến gần.

Khi thời khắc điểm đúng chính ngọ.

Ông Kiều nâng Vũ Vệ lên, dùng gậy vẽ một vòng cung xuống đất.

Chỉ thấy ánh sáng dường như vòng cung đó hút lấy, ngay lập tức, bộ ánh mặt trời đầu như hội tụ tại điểm đó.

Dội thẳng xuống ông Kiều.

Rõ ràng mới đầu xuân, ánh nắng quá gay gắt.

Vậy mà khi tụ , ánh sáng chói lòa đến mức ai mở nổi mắt.

Toàn ông Kiều chìm trong ánh sáng rực rỡ,

Tựa như một pho tượng Di Lặc đang phát quang giữa nhân gian…

Loading...