Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 474: Thiếu gia nhà họ Kiều làm nũng
Cập nhật lúc: 2025-04-27 14:48:50
Lượt xem: 130
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong phòng khách.
Diệp Phi tăng lương, thành tâm vươn bàn tay to khỏe , định bôi thuốc cho Kiều Hạc.
Kiều Hạc cảm nhận động tác của , lập tức giơ tay chặn , ngăn bàn tay sắp chạm tới mặt .
Cậu lườm Diệp Phi một cái đầy ghét bỏ, lạnh nhạt :
“Thu tay về.”
Diệp Phi những thu tay mà còn hớn hở :
“Thiếu gia, lương cao thế , việc nhiều một chút thì đạo.”
Hắn thuần túy là đang xem náo nhiệt.
Thiếu gia nhà hiếm khi chịu tỏ thiết với tiểu thư Mặc Thiên, kết quả lạnh nhạt chẳng chút nể mặt.
Cảnh tượng , Diệp Phi theo hầu bên Kiều Hạc suốt ba năm rưỡi, đúng là đầu tiên chứng kiến.
Giờ phút , nể tình tôn trọng đồng lương nên mới phá lên.
Thấy Diệp Phi vẫn chịu , Kiều Hạc đoán ngay ý đồ của .
Anh nghiêng , dùng bàn tay đang che mặt nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên mặt .
Ánh mắt quét qua Diệp Phi đang cố nén , nhướng mày:
“Muốn xứng đáng với tiền lương? Vậy giờ nhà họ Cố cầu hôn cho . sẽ cho livestream bộ, còn đảm bảo thông báo ngay cho phu nhân Giang Chi Vân và đại tiểu thư Kiều Ức Tâm. Đố đoán họ mất bao lâu để lao tới hiện trường?”
Diệp Phi: “!!!”
Nụ đông cứng mặt ngay lập tức.
“Thiếu gia, chẳng đang nhà họ Cố đánh c.h.ế.t , nhà họ Kiều đánh cho sống dở c.h.ế.t dở ! Đây gọi là tổn hại địch một nghìn, tự tổn tám trăm, cần gì !”
“Không đến nỗi. Mẹ còn nỡ, nhà họ Cố dám, nhưng đám trai thì chắc.”
Diệp Phi: “…”
Hắn méo miệng, rầu rĩ lẩm bẩm:
“Thôi, mà c.h.ế.t thì tiền lương cũng vứt .”
“Không vứt .”
Kiều Hạc rút một tờ giấy bàn, chậm rãi lau tay dính thuốc:
“Năm trăm vạn mua giấy vàng mã, đốt cho .”
Diệp Phi suýt nước miếng sặc chết.
Hắn mím môi, uất ức :
“Không ai bắt nạt như cả!”
Kiều Hạc dậy, hành lang.
Anh đầu , chỉ để một câu, trong giọng còn mang theo ý :
“Vậy bớt xem náo nhiệt, nhất là náo nhiệt của trả lương cho .”
Diệp Phi: “…”
Hắn nghiến răng, thầm nghĩ: giờ bắt trói thiếu gia giao cho phu nhân, còn kịp …
Giữa lúc chủ tớ đang đấu khẩu, sâu trong hành lang đột nhiên vang lên tiếng lách cách.
Kiều Hạc thấy, lập tức tăng tốc chạy tới phòng hương hỏa.
Diệp Phi bóng lưng như bay của thiếu gia, chỉ bất lực lắc đầu.
Thiếu gia oai phong một đời, trượt ngã thê thảm tiểu thư Mặc Thiên, còn ngã một cái dậy nổi.
Đáng tiếc, với cái đầu “siêu thông minh” của tiểu thư Mặc Thiên, chắc chắn chẳng hiểu nổi lòng thiếu gia.
Chín phần là còn ngoài hố haha, đó tiện tay đắp thêm hai xẻng đất…
Kiều Hạc bước phòng.
Mặc Thiên đang chăm chú nghiên cứu lư hương và bài vị.
Kiều Hạc thắc mắc hỏi:
“Xảy chuyện gì ?”
Mặc Thiên đầu, đáp:
Vịt Bay Lạc Bầy
“Hương cháy nhưng bén, tổ sư gia chịu nhận hương . Không họ chạy nữa.”
Kiều Hạc: “???” Hiểu mà cũng hiểu.
Mặc Thiên đương nhiên mong hiểu .
Cô thử châm cây hương khác, nhưng kết quả vẫn — chỉ đốm lửa nhỏ đầu, bén xuống, cũng khói.
Mặc Thiên quỳ đệm bái, trầm tư hồi lâu, cuối cùng tự tìm cớ cho tổ sư gia:
“Chắc họ thấy đạo quán đông khách nên về .”
Cô chu môi, tức tối lẩm bẩm:
“Đã thành thần tiên mà còn là , chẳng chào lấy một tiếng.”
Mặc Thiên còn đang oán trách.
Cô rằng tổ sư gia chạy trốn vì hương hỏa, mà vì đó gây chút “hiểu lầm nhỏ” với nhà họ Cố, bây giờ tạm thời dám lộ mặt…
Không châm hương , Mặc Thiên bèn dập tắt hương, thu dọn bàn thờ lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-474-thieu-gia-nha-ho-kieu-lam-nung.html.]
Cô Kiều Hạc, ánh mắt rơi bên má còn sưng đỏ của :
“Hết đau chứ? Thuốc của hiệu quả lắm đấy.”
Kiều Hạc nhẹ nhàng , gật đầu:
“Ừ.”
Mặc Thiên tiến lên một bước, giơ tay chọc nhẹ má :
“Vậy cho thêm một lọ nữa. Lần đánh, nhớ bôi ngay .”
Kiều Hạc: “…”
Nói là bảo vệ , hóa bảo vệ theo cách …
Còn kịp tỉnh hồn, Mặc Thiên dúi lọ thuốc bé xíu lạnh ngắt tay .
Kiều Hạc ngẩn một lúc, mới nhận lấy.
Anh cúi đầu chiếc lọ trắng nhỏ, trầm tư hồi lâu.
Một lát , khẽ ho một tiếng, cái miệng ăn lưu loát giờ phần lúng túng:
“Khụ khụ… Mẹ đánh , là vì … tin cô.”
Mặc Thiên sững , ngẩng đầu thẳng mắt .
Bốn mắt giao , trong mắt mỗi đều phản chiếu hình bóng của đối phương.
Bên ngoài cửa, Diệp Phi suýt nữa hét lên vì kích động.
Con đúng là loài sinh vật giàu trí tưởng tượng nhất thế giới.
Chỉ thấy giọng điệu nũng của thiếu gia, nội tâm gào thét:
“Ôi trời ơi thiếu gia giác ngộ !”
“Thiếu gia sắp tỏ tình !”
“Thiếu gia phản gia tộc vì theo đuổi tình yêu !”
Diệp Phi vội bịt miệng, sợ nụ của quá chói mắt.
Mà trong phòng, Kiều Hạc và Mặc Thiên đều .
Hai cứ thế đối diện hơn nửa phút.
Cuối cùng, Mặc Thiên cũng phản ứng.
Cô giơ tay, “bốp” một cái vỗ n.g.ự.c Kiều Hạc:
“May mà còn thông minh! Ai tin đều là cần mạng nữa !”
Kiều Hạc: “……”
Ngoài cửa, Diệp Phi đang nhai đường mà đau cả răng, suýt trượt chân té ngã.
Hắn lặng lẽ bỏ tay khỏi miệng, xót xa vẽ cho thiếu gia một cái thánh giá.
Thần linh ơi, Phật tổ ơi, Chúa trời ơi, Đức Mẹ ơi…
Thiếu gia nhà tuy , nhưng cũng đến nỗi đáng thương như …
Trong khi ngoài thì nóng lòng, trong phòng thì chỉ cạn lời.
Kiều Hạc Mặc Thiên đ.ấ.m đến ho khan mấy tiếng, thở dài não nề:
“Mặc Thiên đại sư, bố mà tỉnh cũng sẽ tin cô. Cô cách nào cứu ông tỉnh ?”
Mặc Thiên xong, lập tức cụp môi xuống, ôm n.g.ự.c tức giận lẩm bẩm:
“Thứ nhất, ông trúng loại tà thuật gì. Thứ hai, pháp lực của phong ấn , giờ chẳng gì .”
“Pháp lực phong ấn?” Kiều Hạc ngạc nhiên cô, “Ông nội ?”
Mặc Thiên nhún vai:
“Có thể là ông , cũng thể . Hồi cứu mạng cô gái tên Sở Sở, thu pháp, cũng thể lúc đó thương.”
Kiều Hạc mím môi, do dự.
Anh tin Mặc Thiên, nhưng vẫn chấp nhận chuyện ông nội tà thuật.
“Ông nội thực sự tà thuật, tại hại nhà họ Cố?”
“ nghi ông tà hồn nhập xác. Nhà ông vốn là đất phong thủy, giờ thành âm trạch. còn rõ là chính ông nội đổi, thứ gì khác, đợi khôi phục pháp lực mới kiểm tra .”
Nghe , sắc mặt Kiều Hạc trầm xuống.
Bố bất tỉnh, ông nội phận mơ hồ.
Mà thì chẳng gì , cảm giác bất lực như thế đang dần bao phủ lấy .
Ngược Mặc Thiên thì vẫn vui vẻ như thường.
Dù lo, cũng chỉ lo năm phút, lâu hơn thì ảnh hưởng tới việc tu tiên .
Mặc Thiên chẳng để tâm chuyện lớn chuyện nhỏ.
Cô lướt qua Kiều Hạc, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay lên cánh tay ann:
“Đừng vội, đợi pháp lực khôi phục, sẽ xử lý lão yêu quái . Bố là mệnh thọ, xem lão Kiều cũng định lấy mạng ông . Chỉ cần chết, sớm muộn cũng cứu tỉnh . Anh là của , sẽ bảo vệ thật .”
Mặc Thiên xong, ung dung rời khỏi phòng hương hỏa.
Kiều Hạc , bất đắc dĩ bật , theo bóng lưng cô.
Trong lòng thầm nghĩ:
Cái cô nhóc , chẳng hiểu gì cả, nhưng đúng là cách khiến khác động lòng.