Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 476: Anh em tìm chị dâu

Cập nhật lúc: 2025-04-27 16:17:45
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc Thiên không vui.

Cô ta hết túm rồi lại giật từng sợi tóc của lão già Lục Liễu: "Đồ già c.h.ế.t tiệt, ông rõ ràng biết Mặc Mặc là giả, trà trộn vào nhà họ Cố làm chuyện xấu, còn dám nói cô ta là thật?"

Lục Liễu nghe vậy, vừa tức vừa giận.

Tức đến nghiến răng ken két, tiếng nghiến răng nghe như tiếng phấn cào trên bảng đen, rột rẹt rột rẹt, khiến người nghe nổi da gà.

Cố Bắc Thừa nghe mà khó chịu.

Mạnh tay ấn cổ Lục Liễu xuống.

"Im miệng, còn nghiến răng nữa, tôi đánh rụng hết răng ông."

Lục Liễu: "..."

Anh em nhà này chẳng có ai tốt đẹp gì.

Nhưng thân ở mái hiên người, không thể không cúi đầu.

Lục Liễu không dám nghiến răng, mặt cũng không dám ngẩng lên, trong bụng còn một bụng lửa giận không có chỗ xả.

Vậy phải làm sao, chẳng lẽ phải nhịn...

Lão già càng nghĩ càng tức.

Mắt đột nhiên cay xè, hai hàng nước mắt già nua chảy xuống.

Hắn ta mếu máo, khóc đến nhăn nhúm cả mặt, vừa hít mũi vừa kể lể nỗi ấm ức của mình.

"Rốt cuộc các người muốn làm gì!"

"Mặc Tiểu Nhụy c.h.ế.t lâu rồi! Ngọc Trúc giả làm Mặc Mặc về nhà, lừa gạt sự tin tưởng của các người, ai ngờ các người ngu xuẩn như vậy, lại tin là thật, nói cô ta là Mặc Tiểu Nhụy thật!

Tôi nào biết các người đang giở trò gì, lúc thì nói cô ta là thật, lúc thì nói cô ta là giả, tóm lại tôi chưa từng gặp Mặc Tiểu Nhụy, các người muốn tìm thì đi tìm Ngọc Trúc ấy!"

Lục Liễu bị giày vò khổ sở, chỉ còn da bọc xương.

Sắc mặt hắn ta xanh đen, xám xịt, đầy vẻ c.h.ế.t chóc.

Nếu hắn ta nhắm mắt nằm trong mộ, chẳng khác nào một xác khô.

Lục Liễu một khi đã mở van nước mắt thì không thể ngừng lại, vừa khóc vừa tố cáo, càng nói càng tủi thân, cứ như thể người gây nghiệp chướng trước kia không phải là hắn ta vậy.

Mặc Thiên nhìn hắn ta khóc nửa ngày trời.

Thấy vẫn không ngừng.

Mất Thiên nhẫn gõ gõ lên bàn: "Lão già, ông khóc cái gì? Ông làm toàn chuyện xấu, sống đến giờ này đã là quá hời cho ông rồi."

"Vậy cô g.i.ế.c tôi đi!" Lục Liễu hét lên.

Vừa nãy còn chỉ trích Mặc Thiên.

Lập tức đổi mặt.

"Cô bé nhà họ Cố, hoặc là cô giải cái thứ bùa thối nát này đi, hoặc là cô g.i.ế.c tôi đi, tôi sống đủ rồi!"

Lục Liễu vừa nói vừa dập đầu, đầu đập xuống mặt bàn vang lên những tiếng "cộp cộp".

Mặc Thiên tùy tiện nhún vai: "Không được, ông phải sống."

"Cái gì!" Lục Liễu tức đến trợn trắng mắt: "Tại sao không cho tôi chết! Cô nhốt tôi ở đây có ích gì!"

"Tự có ích."

Mặc Thiên không để ý đến hắn ta.

Cô khoanh tay trước ngực, nhìn Lục Liễu với vẻ thích thú: "Lão già, ông thật sự không biết Mặc Tiểu Nhụy ở đâu sao?

Ngọc Trúc còn nói, chính ông hại Mặc Mặc nhảy biển, còn hại c.h.ế.t cả con của cô ấy."

"Cô ta nói dối!!! Mẹ kiếp, tôi cái gì cũng không biết, tôi đến mặt mũi Mặc Tiểu Nhụy còn chưa từng thấy, tôi biết cái gì chứ!"

Lục Liễu vừa nói vừa sắp khóc.

Mặc Thiên tặc lưỡi hai tiếng: "Ông lăn lộn trong giáo phái bao nhiêu năm như vậy, sao cái gì cũng không biết, địa vị của ông thấp lắm hả!"

Lục Liễu: "..."

Giết người còn muốn tru diệt cả tâm can...

Con bé này lương tâm chó tha rồi!!!

Lục Liễu nhắm mắt lại, hít hít mũi không nói gì.

Tưởng rằng như vậy, Mặc Thiên sẽ tha cho hắn ta?

Vậy thì đương nhiên——

Không thể nào.

Mặc Thiên xách cái ghế nhỏ, xích lại gần hắn ta.

Cô thấy Lục Liễu nhắm mắt không để ý đến mình, liền trực tiếp dùng ngón tay banh mí mắt hắn ta ra.

"Ông đừng ngủ, tôi nói cho ông một bí mật nữa, chắc chắn ông rất muốn nghe."

"Tôi——không——muốn!"

"Ông muốn!"

"Tôi——không——muốn!"

Lục Liễu dùng hết sức lực cuối cùng, hét ra ba chữ này.

Mặc Thiên nghe vậy, chớp chớp mắt: "Ông thật sự không muốn? Tôi nói cho ông biết viện trưởng là ai, ông cũng không muốn biết sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-476-anh-em-tim-chi-dau.html.]

Lần này đến lượt Lục Liễu ngây người.

Hắn ta nghe theo chỉ huy của viện trưởng bao nhiêu năm như vậy, cũng chưa từng dò la được viện trưởng ở đâu.

Đó chính là vị viện trưởng mà hắn ta sùng bái nhất!

Chuyện này lập tức khơi dậy sự tò mò của hắn ta.

Lục Liễu nhìn chằm chằm Mặc Thiên, hỏi: "Viện trưởng là ai?"

Mặc Thiên: "Không muốn nói nữa."

Lục Liễu: "...", Diêm Vương gia ơi, xin ngài thu con bé này đi!!!

Lục Liễu trong lòng ngàn đao vạn kiếm, băm vằm Mặc Thiên ra thành trăm mảnh.

Nhưng mở miệng ra, lại là cầu xin, lại là mong đợi.

"Mặc Thiên đại sư, cô nói cho tôi biết đi, cầu xin cô nói cho tôi biết, rốt cuộc ai là viện trưởng, tôi đã từng gặp chưa!"

Mặc Thiên chống cằm, tinh nghịch hỏi: "Có điều kiện trao đổi gì không?"

Lục Liễu thở dài: "Tôi đến sống còn không thiết, chẳng phải cô muốn hỏi gì thì tôi nói nấy sao. Cô hỏi đi, tôi biết gì sẽ nói hết, nhưng cô phải nói cho tôi biết, viện trưởng là ai."

"Thỏa thuận!"

Mặc Thiên vui vẻ đạt được thỏa thuận với Lục Liễu.

"Ông nói cho tôi biết trước, trong tổ chức của các ông có những ai, phía trên ông còn có ai?"

Lục Liễu giật giật vai.

Cố Bắc Thừa hiểu ý hắn ta, lần này không còn đè hắn ta nữa.

Rút tay về, thả Lục Liễu ra.

Lục Liễu khó khăn đứng dậy, vận động tay chân một chút, sau đó mới tìm một cái ghế ngồi xuống, bắt đầu báo cáo với Mặc Thiên.

"Tổ chức của chúng tôi tên là Huyền Minh Viện, viện trưởng quản lý tất cả mọi người, căn cứ địa chính là Phúc Đức Đạo Viện, ờ... cái Phúc Đức Đạo Viện bị cô một mẻ hốt gọn đó.

Sau khi nơi đó không còn, tổ chức cũng không tụ tập lại nữa. Vị trí chủ yếu, có bốn người, viện trưởng, phó viện trưởng, tả hữu hộ pháp, còn lại đều là đồ đệ nhỏ."

"Viện trưởng chưa từng xuất hiện, vị trí phó viện trưởng, trước đây là của Vu Kim, sau khi hắn chết, vị trí này bỏ trống. Tả hữu hộ pháp, vốn là tôi và Hồng Hoa, các người bắt Hồng Hoa đi rồi, Ngọc Trúc mới lên thay. Các người tiêu diệt Vu Y Cốc, lại tiêu diệt Phúc Đức Đạo Viện, Huyền Minh Viện đã không còn mấy người. Thế lực sớm đã không bằng trước kia."

Lục Liễu vừa nói vừa có chút thở dài.

Mặc Thiên nghe vậy, những người này cô quen hết!

Cô đắc ý vỗ tay: "Vu Y Cốc, tôi diệt! Phúc Đức Đạo Viện, tôi bắt! Ông biết không? Không biết hả, tôi nói cho ông biết."

Lục Liễu: "..."

Chưa từng thấy ai mặt dày vô sỉ như vậy!

Vịt Bay Lạc Bầy

Lục Liễu cam chịu dựa lưng vào ghế, từ chối phụ họa Mặc Thiên, như vậy chẳng khác nào tự xé toạc vết thương của mình!

Lục Liễu không lên tiếng.

Nhưng vẫn còn một người tung hứng.

Cố Bắc Thừa lập tức giơ ngón tay cái với Mặc Thiên: "Thiên Thiên, giỏi lắm, loại tà giáo này đáng lẽ phải diệt tận gốc, không chừa một mống, toàn là ung nhọt của xã hội, để lại hơi tàn, họa vô lường!"

Lục Liễu: "..."

Hắn ta như bị bóp nghẹt cổ họng số phận, thở cũng không ra hơi.

Hai anh em nhà này, là Diêm Vương chuyển thế đến sao!

Huyền Minh Viện của bọn họ cũng chưa từng bị quét sạch đến mức này, đến một hơi tàn cũng không chừa cho người ta...

Lục Liễu đau lòng ôm chặt lấy mình.

Trong nháy mắt biến thành một ông lão cô độc không nơi nương tựa...

Mặc Thiên được Cố Bắc Thừa khen, có chút lâng lâng.

Khóe miệng cũng nở nụ cười.

Hoàn toàn quên mất còn phải hỏi Lục Liễu chuyện gì.

Lục Liễu thấy Mặc Thiên cười vui vẻ, bất mãn lẩm bẩm: "Lấy niềm vui của mình xây dựng trên nỗi đau của người khác."

"Ông cũng xứng nói câu này sao."

Cố Bắc Thừa "bốp" một tiếng đánh vào đầu Lục Liễu: "Giết người phóng hỏa lừa đảo chiếm đoạt, đều một tay các người làm hết."

Lục Liễu: "...", lại muốn khóc...

Mặc Thiên cuối cùng cũng hồi phục tinh thần.

Cô lại nhớ tới một người: "Vậy Bạc Thiên Trạch thì sao?"

"Hắn không phải người trong viện, tôi không quen."

Mặc Thiên lại hỏi Lục Liễu rất nhiều vấn đề, ví dụ như phương thức liên lạc trong Huyền Minh Viện, địa điểm gặp mặt, bước tiếp theo muốn hại ai, đã từng hại ai.

Lục Liễu nhất nhất trả lời.

Hai người thương lượng một hồi, cuối cùng cũng không còn gì để nói.

Lục Liễu nói đến khô cả họng, cái mùi hôi thối của xác c.h.ế.t lại xộc lên.

Hắn ta thở dài một tiếng thật dài:

"Được rồi chứ gì, những gì tôi biết, đều nói cho cô hết rồi!

Bây giờ đến lượt cô nói, hắn ta thở dài một tiếng thật dài:

"Được rồi chứ gì, những gì tôi biết, đều nói cho cô hết rồi! Bây giờ đến lượt cô nói, ai là viện trưởng!"

Loading...