Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 477: Cố Bắc Thừa không đâm đầu vào tường Nam không quay lại

Cập nhật lúc: 2025-04-27 16:17:47
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Liễu nói xong.

Đôi mắt già nua, đầy vẻ tò mò nhìn Mặc Thiên.

Chờ Mặc Thiên nói cho hắn biết, ai là vị viện trưởng mà hắn ta kính phục nhất.

Đó chính là viện trưởng, có dũng có mưu, pháp thuật cao cường, thần long thấy đầu không thấy đuôi!

Lục Liễu trong viện không phục ai.

Chỉ phục viện trưởng.

Lục Liễu mong đợi nhìn Mặc Thiên.

Nhưng Mặc Thiên đang nghiêng người liếc xéo Lục Liễu.

Trong ánh mắt có một vẻ ghét bỏ như nhìn kẻ ngốc.

"Sao ông còn có thể leo lên vị trí một trong tứ đại ác bá, cái lão già ngốc này, cái gì cũng không biết."

Cố Hoằng Thâm thường nói với Mặc Thiên một câu: "Con cáo già bán em rồi, em còn đếm tiền giúp người ta nữa cơ".

Hôm nay Mặc Thiên cuối cùng cũng hiểu, câu nói này có ý gì...

Mặc Thiên không do dự nữa, nói cho Lục Liễu đáp án.

"Viện trưởng, chính là Ngọc Trúc, người ra lệnh cho ông, chính là cô ta."

"Không thể nào!" Lục Liễu vung tay phủ nhận lời Mặc Thiên: "Pháp thuật của Ngọc Trúc kém viện trưởng xa, sao có thể so sánh với viện trưởng được. Tôi thấy chính cô mới là người bị lừa."

Mặc Thiên không quan tâm nhún vai: "Không tin thì thôi."

Nói rồi, cô đứng dậy.

Xem ra, hỏi Lục Liễu cũng không ra được gì nữa.

Cô nhìn Cố Bắc Thừa: "Đi thôi, chắc ông ta cũng không biết gì đâu."

Cố Bắc Thừa khẽ gật đầu.

Lại ấn Lục Liễu trở về phòng.

Hai anh em rời khỏi tổ chuyên án.

Mà Lục Liễu trở về phòng giam nhỏ, cả người ngơ ngác dại khờ.

"Viện trưởng là Ngọc Trúc? Ngọc Trúc là viện trưởng? Không thể nào! Tôi còn đang tranh giành vị trí phó viện trưởng với cô ta, sao cô ta lại có thể là viện trưởng chứ! Cô ta có gì giỏi! Viện trưởng biết khống chế hồn phách, Ngọc Trúc còn trẻ như vậy, sao có thể! Không thể nào, không thể nào! Ngọc Trúc sao có thể là viện trưởng! Không thể nào!"

Một mình Lục Liễu, đối diện với bức tường, ngơ ngác lẩm bẩm một mình...

...

Trở lại xe.

Cố Bắc Thừa khó hiểu hỏi: "Thiên Thiên, sao lại giữ Lục Liễu? Hắn ta có hàng trăm mạng người dưới tay, c.h.ế.t một lần, coi như quá hời cho hắn ta rồi!"

Cố Bắc Thừa tuy rằng tay nhuốm máu.

Nhưng anh tuyệt đối là chính nghĩa chi sư.

Sự nguy hại của tà giáo, không kém gì cờ b.ạ.c ma túy.

Cho nên khi bọn họ thanh trừ loại tổ chức này, những tên lâu la ở tầng dưới, dùng tình cảm lý lẽ để cảm hóa, còn những kẻ chủ mưu ở tầng trên, gần như là một chiêu chế địch, dù có giữ lại mạng, cũng tuyệt đối khiến chúng không còn khả năng gây họa nữa.

Cố Bắc Thừa thấy Lục Liễu còn sống.

Hoàn toàn không thể chịu đựng được chút nào.

Tay chân đã không biết để vào đâu, chỉ chuẩn bị mài d.a.o soàn soạt hướng về phía heo dê.

Mặc Thiên hoàn toàn trái ngược với sự sốt ruột của anh trai.

Cô lười biếng nghịch ngợm cái móc khóa nhỏ trên túi.

Nghe Cố Bắc Thừa nói xong hồi lâu, cô mới chậm rãi mở miệng.

"Huyền Minh Viện muốn mạng của Lục Liễu, tại sao bọn chúng nhất định phải g.i.ế.c hắn? Hồng Hoa còn sống, Vu Tôn còn sống, bọn chúng chính là không muốn Lục Liễu sống. Bọn chúng không muốn hắn sống, vậy thì em phải để hắn sống, em muốn xem rốt cuộc ai có thể sống sót."

Mặc Thiên nói như đang đọc rap.

May mà khả năng phản ứng của Cố Bắc Thừa không tệ, nghe hiểu ý trong lời Mặc Thiên.

Cây dùi cui điện đặc chế trong tay anh, vung cũng không xong, thu về cũng không muốn.

Cố Bắc Thừa giằng co hồi lâu.

Cuối cùng đành đau lòng thu về túi.

"Lão già, cứ để hắn sống thêm hai ngày nữa."

...

Ở chỗ Lục Liễu không thu hoạch được gì.

Mục tiêu công kích tiếp theo chính là Ngọc Trúc.

Ngọc Trúc nhất định biết.

Nhưng Ngọc Trúc cũng chắc chắn không nói.

Đây cũng là lý do tại sao hai anh em, trạm đầu tiên không đi tìm Ngọc Trúc.

Nhưng bây giờ cũng không còn ai khác để tìm nữa.

Hai người đành phải đến đồn cảnh sát, để moi móc lời của người phụ nữ xấu xa Ngọc Trúc này.

Cố Bắc Thừa đến đồn cảnh sát, dễ dàng gặp được Ngọc Trúc.

Anh có quyền thẩm vấn riêng Ngọc Trúc, thậm chí có thể tắt camera.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-477-co-bac-thua-khong-dam-dau-vao-tuong-nam-khong-quay-lai.html.]

Ngọc Trúc vừa nhìn thấy bọn họ, cười như một con quái vật, khuôn mặt đầy sẹo, xấu xí đến mức khiến người ta mất ngủ.

"Không cần đến hỏi tôi. Mặc Mặc c.h.ế.t lâu rồi, chẳng phải các người đều thấy cô ta nhảy biển rồi sao, nhảy biển sao còn sống được, các người tưởng ai cũng mạng lớn như tôi sao."

Cô ta vừa mở miệng, còn đáng sợ hơn cả nhìn mặt.

Giọng điệu âm dương quái khí, trong lời nói đều giấu dao.

Không thể không nói, diễn xuất của cô ta thật sự rất tốt, khi ở nhà họ Cố, cái vẻ dịu dàng mềm mại kia, hoàn toàn khác hẳn bây giờ.

Nhưng Cố Bắc Thừa là Diêm Vương sống nào đó.

Đương nhiên sẽ không nuông chiều cô ta.

Anh ta không nói hai lời, đi tới túm lấy tóc Ngọc Trúc, cái thế muốn nhổ cả đầu cô ta đi.

Ngọc Trúc đau đớn kêu thét:

"A a a a a g.i.ế.c người rồi, cảnh sát g.i.ế.c người rồi! Các người dám dùng nhục hình ở đồn cảnh sát, tôi muốn tố cáo các người, tôi muốn mời luật sư, tôi muốn..."

Ngọc Trúc đột nhiên im bặt.

Ngậm chặt miệng.

Bởi vì Cố Bắc Thừa từ trong túi móc ra một cái máy nhỏ, ấn nút mở trước mặt Ngọc Trúc, chỉ nghe một tiếng "tách" dòng điện chạy qua.

Hai mắt Ngọc Trúc trợn trừng, bên trong đầy những tia m.á.u đỏ.

Cô ta căng thẳng nuốt nước miếng, nói chuyện lắp bắp: "Anh, anh, anh muốn làm gì?"

Khuôn mặt đen của Cố Bắc Thừa hiếm khi lộ ra nụ cười.

Anh ta nắm lấy tay Ngọc Trúc, kẹp ngón tay cô ta vào giữa cái máy nhỏ.

"Không đau đâu, nhịn một chút."

"Anh, anh, anh điên rồi!"

"Đúng vậy, rất điên."

Cố Bắc Thừa đáp một tiếng sảng khoái, anh ta nhẹ nhàng ấn nút cái máy nhỏ, đây là công cụ thẩm vấn đặc chế của tổ điều tra đặc biệt.

Chỉ là người bình thường căn bản không có cơ hội dùng đến.

Đây là do một sư phụ lâu năm trong tổ nghiên cứu ra, làm sao để vừa khiến người ta phát điên, lại không để lại dấu vết.

Cố Bắc Thừa vừa ấn nút.

Ngọc Trúc liền như phát điên, gào thét điên cuồng.

Miệng há to như con cóc, nước miếng chảy dọc khóe miệng.

Mặc Thiên ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh.

Cô nhìn bộ dạng phát điên của Ngọc Trúc, thật sự không chịu nổi nữa.

Mặc Thiên vuốt ve chiếc bàn Bát Quái của mình, miệng lẩm bẩm: "Tàn nhẫn quá, độc ác quá, không nhìn nổi nữa."

Nói rồi, cô đứng dậy.

Xách chiếc ghế nhỏ, đổi hướng.

Quay lưng về phía Ngọc Trúc đang gào thét.

Mặc Thiên tay gõ gõ vào bàn Bát Quái, hỏi vọng ra sau: "Lão tứ, cái mõ của con anh mua ở đâu vậy, em cũng muốn một cái, cái mõ của em hỏng rồi."

Thật ra Mặc Thiên rất ít khi gõ mõ.

Cái mõ đó chủ yếu là để lâu ngày bị mục nát, hỏng mất.

Cố Bắc Thừa chen ngang tiếng la hét của Ngọc Trúc, trả lời Mặc Thiên: "Lát nữa anh cũng tặng em một cái."

"Được."

Hai anh em hoàn toàn không để ý đến Ngọc Trúc đang phát điên.

Toàn thân Ngọc Trúc tê dại.

Nhưng trên da chỉ có những vết thương cũ, hoàn toàn không thấy vết thương mới.

Cuối cùng cô ta không chịu nổi nữa.

Cái cảm giác đau đớn như kiến cắn xé xương tủy, ai chịu mới biết.

"Dừng lại, tôi nói cho anh!"

Cố Bắc Thừa dừng tay.

Ngọc Trúc hung ác nhìn anh ta, cuối cùng cũng nói ra một địa danh: "Thanh Bắc Lộ, phố 33, phòng số 3 trung tâm Lạc Khê Viên."

Cố Bắc Thừa nhanh chóng ghi lại vào điện thoại.

Lại xác nhận với Ngọc Trúc một lần nữa.

Anh ta cảnh cáo nhìn cô ta: "Tốt nhất cô nên nói thật!"

Nói xong, Cố Bắc Thừa liền dẫn Mặc Thiên rời đi.

Thẳng tiến đến địa điểm mà Ngọc Trúc nói.

Trên xe, Mặc Thiên nhìn địa chỉ kia, trong đầu bói một quẻ.

Một lúc sau, cô mở miệng nói.

Vịt Bay Lạc Bầy

"Chỗ này Mặc Mặc từng đến, nhưng bây giờ cô ấy không ở đó."

Cố Bắc Thừa lái xe, nhìn thẳng phía trước, ánh mắt kiên định như lúc vào Đảng: "Không sao, tôi cứ đến xem sẽ biết."

Mặc Thiên: "..."

Cô lại hiểu thêm một câu tục ngữ: Không đ.â.m đầu vào tường Nam không quay lại.

Loading...