Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 517: Xuất hành nơi tu la
Cập nhật lúc: 2025-05-12 05:43:22
Lượt xem: 76
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Bắc Thừa đoán câu trả lời.
Ngoài Kiều Hạc, nghĩ ai khác.
Nghĩ đến việc con nhóc Mặc Thiên ngây thơ từng sốt ruột đến mức ngất xỉu chỉ vì chạy theo xe của Kiều Hạc, tim trai lo lắng, đau lòng, chẳng dám , sợ mất mặt con bé.
Lúc , Cố Bắc Thừa còn tâm trí lo chuyện của với Mặc Mặc nữa.
Toàn bộ tâm trí đều xoay quanh Mặc Thiên.
“Ngày mai gọi Tam ca cùng em. Em tự , nhà sẽ yên tâm.”
“Còn khác.”
“Ai?” Cố Bắc Thừa căng thẳng hỏi dồn.
Rõ ràng trong lòng , nhưng vẫn sợ cô bé cái tên đó.
Không ngờ, Mặc Thiên tên Kiều Hạc.
“Giang Ngôn Phong.”
Đến lượt Cố Bắc Thừa đơ : “Ai cơ?”
“Cậu nhỏ của Kiều Hạc.”
Cố Bắc Thừa: “…”
Cảm giác như đang chơi trò đuổi hình bắt bóng với ma .
Khó khăn lắm mới né bức tường mang tên Kiều Hạc, thì phía vẫn là cái bóng của .
Nghe Mặc Thiên , Cố Bắc Thừa mới nhớ .
Một thương nhân dược liệu Trung y, sở hữu nhiều tiệm thuốc, cũng khá tiếng.
Thế thì hợp lý, vì Mặc Thiên đúng là tìm thuốc thật.
Cố Bắc Thừa vẫn yên tâm.
“Không , Thiên Thiên. Hai nam nữ độc chung với như thế là thích hợp. Anh Tư , ngày mai sẽ gọi Tam ca hoặc sắp xếp khác cùng em, thể để em một với .”
“Ừm.”
Mặc Thiên ngoan ngoãn đáp.
Sau đó hiểu lấy điện thoại .
Cô vẫy tay với Cố Bắc Thừa, “Anh cần tìm nữa , em gọi Kiều Hạc cùng là .”
Cố Bắc Thừa: “???”
Vậy thì thà đừng gọi ai còn hơn!!!
Mặt đen như đ.í.t nồi, nứt luôn cả cửa.
Anh lập tức túm lấy cổ tay Mặc Thiên, “Đừng, đừng gọi! Anh nghĩ vẫn còn phù hợp hơn.”
“Kiều Hạc thể cứu mạng lúc nguy cấp, tìm ai phù hợp hơn ?” Mặc Thiên ngơ ngác đầu hỏi.
“Ờ…”
Cố Bắc Thừa cứng họng.
Cái dòng m.á.u kỳ quái tà môn của Kiều Hạc, kiếm thứ hai?
Mặc Thiên rút tay về, với trai:
“Anh lo cho bản . Em ba bốn hôm là về. Trong mấy ngày đó, đừng động tay chân với của Mặc Mặc, đừng gây xung đột gì hết. Đặc biệt là, từ nửa đêm đến khi mặt trời mọc, nhất định ở nhà, chạy lung tung bên ngoài.”
Nói xong, cô còn động tác móc ngoéo.
“Đây là lời vàng ngọc của Mặc Thiên đại sư, ghi nhớ trong lòng, còn lời theo, nhớ ?”
Cố Bắc Thừa: “…”
Anh còn kịp phản ứng.
Mặc Thiên móc ngoéo ngón út với , một vòng, ấn ngón cái khóa — ấn dấu niêm phong.
Hôm , tại nhà ga.
Mặc Thiên phấn khích như đầu thấy thế giới.
Mắt dám chớp, sợ bỏ lỡ bất kỳ khung cảnh mới mẻ nào.
Kiều Hạc phía cô, kéo theo một cái vali lớn, bước chậm rãi.
Phía , còn một phụ nữ đang tức giận đùng đùng.
Người phụ nữ mặc váy đắt tiền, hình đầy đặn, gương mặt vốn tròn trĩnh giờ còn phồng lên như cá nóc.
Cô khoanh tay ngực, theo Kiều Hạc với vẻ mặt giận dỗi, lầm bầm:
“Kiều Hạc lừa em! Nói tìm thuốc, hóa là hẹn hò với Mặc Thiên!”
Tối hôm qua, Kiều Hạc với ông nội là tìm thầy thuốc và dược liệu cho ba.
Thanh Lâm là vùng chuyên canh dược liệu nổi tiếng, đúng là nhiều danh y và thảo dược quý hiếm.
Ngày xưa Kiều Hạc bệnh, Kiều An Khang cũng từng đến đó.
Dưới danh nghĩa , mặt Giang Chi Vân và cả nhà, ông nội Kiều Kỳ Duệ đương nhiên ngăn cản.
ông cụ nghĩ một cách, gọi điện cho Sở Sở hỏi cùng .
Sở Sở lập tức đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-517-xuat-hanh-noi-tu-la.html.]
Cô cả đêm thu dọn hành lý, ăn mặc lộng lẫy, thậm chí còn mang theo giúp việc, mong du lịch riêng với Kiều Hạc.
Không ngờ, đến nhà ga thì thấy Mặc Thiên!!!
Sở Sở tức nổ tung.
Dậm chân đá đá mấy viên sỏi sân ga.
Lúc , Diệp Phi, mang hai vali to đùng cạnh cô, khổ sở đuổi theo.
“Tiểu thư Sở Sở, chúng chỉ ba bốn hôm thôi, cô cần mang cả nhà theo thế ?”
Sở Sở xong, liếc một cái, “Tí hành lý mà mang nổi, nhà còn thuê gì?”
Diệp Phi: “???” Nhà ?
Anh suýt nấc một cái.
Tiểu thư Sở Sở đúng là tự tin bốc trời.
Hôn sự với thiếu gia còn , mà dám tự xưng là nhà .
So sánh đúng là đáng sợ.
Ban đầu Diệp Phi cũng chẳng thấy Mặc Thiên gì nổi bật.
từ lúc Sở Sở xuất hiện, lập tức bỏ phiếu ủng hộ cho Mặc Thiên thiếu phu nhân bằng cả tay cả chân!
Nếu thật sự để Sở Sở qcưới thiếu gia…
Anh còn ngày nào yên nữa !
Diệp Phi kéo lê hai vali to, mà thấy lòng nặng trĩu như chính hành lý đè lên tim.
Một nhóm tiến đến cửa soát vé.
Giang Ngôn Phong đợi sẵn ở đó.
Anh mặc áo sơ mi lụa xanh nhạt, gió thổi bay bay, trông phóng khoáng tự do.
khi thấy Mặc Thiên và một đoàn dài như kiến phía cô, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Khi đến gần.
Giang Ngôn Phong gượng tới:
“A Hạc, cháu cũng đến ? Thanh Lâm khí hậu khắc nghiệt, cháu mới khỏi bệnh, nên tới đó.”
Kiều Hạc nhàn nhạt :
“Cậu nhỏ, Mặc Thiên gọi cháu là vì cô yên tâm để cô cùng , nên nhờ cháu cùng bạn.”
“…”
Lời Kiều Hạc dứt, cửa ga lập tức bay qua một bầy quạ: quạ quạ quạ…
Không khí trở nên kỳ lạ.
Tất nhiên, cảm giác ngượng ngùng , Mặc Thiên .
Cô vui như cá gặp nước, cả lâng lâng, dừng .
Cô tươi với Giang Ngôn Phong:
“Trước đây Kiều Hạc đưa chơi, đưa chơi. Dù cũng đang rảnh mà.”
Giang Ngôn Phong: “…” Thà để nó rảnh còn hơn…
giờ cũng đến .
Không thể đuổi về nữa.
Thế là, cả đoàn năm chen chúc lên con tàu lạch cạch đang lao đến — tàu hỏa xanh lá.
May mà con tàu quá cũ kỹ.
Không loại tàu xanh cổ xưa nhất.
Bên trong vẫn sạch sẽ, chỉ là chật chội.
Vịt Bay Lạc Bầy
Kiều Hạc mua vé dựa theo vé mà Giang Ngôn Phong gửi cho Mặc Thiên, nên vé giường sát .
Sở Sở thì may mắn .
Cô đặt vé muộn hơn hai tiếng, chỉ còn ghế ở toa bên cạnh.
Vừa tin xa, Sở Sở lập tức chịu: “ nữa, một ở đó, sợ.”
Diệp Phi khổ, “Tiểu thư Sở Sở, hồi tìm nhà họ Sở, cô cũng học bằng loại tàu đấy thôi, hồi đó kiểu gì ?”
Diệp Phi chân thành.
Không hề ý móc mỉa.
Sở Sở hỏi trúng chỗ đau, hổ một lúc tức giận giậm chân:
“Hồi đó tiền! Ăn mặc một chút là trốn , giống bây giờ !”
“Ồ—” Diệp Phi bừng tỉnh.
vẫn ý định đổi chỗ.
Không chỉ , mà xung quanh cũng ai phản ứng gì, chỉ lạnh nhạt Sở Sở, chờ cô tự giải quyết.
Sở Sở phát hiện ai tinh ý cả.
Cô bĩu môi, tức tối chống nạnh.
“Mấy cứ chờ đó, thừa cách ở toa !”