Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 563: Ông muốn anh tôi chết à? Không cửa đâu!

Cập nhật lúc: 2025-06-10 22:23:21
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đầu của Giang Ngôn Phong đập mạnh vào cửa kính, sưng to như cái bánh bao giữa trán.

Anh ta ủ rũ quay đầu lại, vẻ mặt khổ sở:

“Tiểu Hạc, cậu là cậu ruột của cháu đấy, có chuyện gì xảy ra, mẹ cháu không chịu nổi đâu…”

Kiều Hạc nhìn cục u giữa trán Giang Ngôn Phong, mím môi, nhưng khóe miệng lại cong lên cười không giấu nổi.

Những lúc đáng thương như này của cậu nhỏ… đúng ra không nên cười.

Anh ho khan hai tiếng, miễn cưỡng thu lại nụ cười:

“Khụ khụ, cậu nhỏ đừng lo, Mặc Thiên biết gọi hồn mà.”

Giang Ngôn Phong: “…”

Anh ta im lặng nhìn đứa cháu hồ ly nhỏ của mình.

Không trách mẹ nó bảo nó là “tay trong tay ngoài”.

Giang Ngôn Phong tức tối đứng ở cửa, không thèm đếm xỉa đến thằng cháu mình nữa.

Kiều Hạc thấy thế, cười cười bước đến đẩy vai cậu mình trở lại:

“Mặc đại sư không sát sinh, đừng hoảng.”

“Mẹ cháu không phải nói vậy.”

“Mẹ cháu còn nói cậu mau đi kiếm vợ, cậu nghe chưa?”

Giang Ngôn Phong: “…”

Không nói nổi lời nào, bị đẩy trở lại.

Hai người quay lại trước cửa phòng bệnh.

Mặc Thiên liếc nhìn cục u trên trán Giang Ngôn Phong, thản nhiên buông một câu:

“Mạng cũng dài thật đấy.”

Giang Ngôn Phong: “…”

Nhìn trái Kiều Hạc, nhìn phải Mặc Thiên.

Chị gái anh đang cản trở cái gì đây?

Con hồ ly đen này, con cừu đen lòng xấu xa kia — không phải là một đôi trời sinh, họa loạn song hành đó sao?

Giang Ngôn Phong tức tối dúi bịch túi ni lông vào tay Mặc Thiên:

“Viên ngô mộc hoàn của cô đó, biết nó đắt lắm không hả? Không cần thì đưa đây cho tôi!”

Mặc Thiên điềm đạm liếc nhìn:

“Đưa cho anh, anh cũng không giàu lên nổi.”

Nói rồi cô nhận lấy túi ni lông được bọc ba lớp ngoài ba lớp trong, quay người bước vào phòng bệnh.

Vừa bước vào, cô lại quay ra, dùng tay còn lại nắm lấy cổ tay Kiều Hạc.

Mặc Thiên định kéo Kiều Hạc vào phòng.

Nhưng lần này, Joe Hạ ho nhẹ một tiếng, rút tay về, làm một động tác mời:

“Đại sư vào trước.”

Mặc Thiên không nghi ngờ gì, sảng khoái bước vào.

Kiều Hạc mới theo sau.

Nhiều lần rồi, anh cũng dần hiểu ra…

Tiếp xúc với Mặc Thiên thì không chảy m.á.u mũi, nhưng chỉ cần da chạm da, quá mười mấy giây là có khả năng chảy m.á.u mũi.

Chảy vài giọt thì không sao, nhưng… mất mặt lắm!

Kiều Hạc không biết là do Mặc Thiên có gì kỳ lạ, hay do bản thân anh có vấn đề, mà lại xảy ra hiện tượng quái gở như vậy.

Trong đầu con cáo già lúc này như ngồi tàu lượn siêu tốc.

Còn cô cừu nhỏ phía trước vẫn điềm tĩnh.

Người nhà họ Cố lúc này không ai để ý đến Kiều Hạc.

Trái tim treo lơ lửng vẫn chưa thể đặt xuống.

Lục Liễu nằm gục bên giường bệnh của Cố Bắc Thừa, mặt mũi bầm dập, đầu chảy máu, nhưng không ai thèm nhìn đến, bác sĩ y tá bệnh viện cũng không dám ra tay cứu chữa.

Mặc Thiên bước đến trước mặt Lục Liễu, ngồi xổm xuống.

Cô vươn tay vạch mí mắt hắn ra, bắt hắn đối diện với mình.

Vịt Bay Lạc Bầy

Mặc Thiên nhếch môi cười ranh mãnh:

“Rùa xanh à, không ngờ nhỉ, anh tôi không chết, đạo pháp tôi cũng khôi phục rồi, tức không?”

Lục Liễu: “…”

Hắn nghiến răng ken két, nỗi hận với Ngọc Trúc còn không bằng với con nhãi này!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-563-ong-muon-anh-toi-chet-a-khong-cua-dau.html.]

Gương mặt âm tà quái dị của hắn giờ đầy một dòng chữ:

Giết con nhãi này cho tôi!!!

Thấy hắn im lặng, Mặc Thiên giơ tay dí ngón tay lên mặt hắn đang sưng vù.

“Xẹt xẹt—” Lục Liễu đau đến hít khí lạnh.

Mặc Thiên lại dí thêm hai cái nữa:

“Rùa xanh, muốn c.h.ế.t không?”

Lục Liễu ngẩng phắt đầu lên:

“Cô thật sự dám g.i.ế.c tôi?”

“Hừ.” Mặc Thiên cười lạnh,

“Không phê chuẩn.”

Lục Liễu: “!!!”

Hắn tức đến mặt đỏ bừng:

“Con nhãi thối, mày sẽ không có kết cục tốt đâu!”

“Ông c.h.ế.t không nổi.”

“Mày… mày sẽ c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, không qua nổi ngày mai!”

“Ông c.h.ế.t không nổi.”

“!!! Cả nhà mày lập tức vô lò hỏa táng!”

“Ông c.h.ế.t không nổi.”

Mặc Thiên cứ một câu đáp lại vạn lời gào rú.

Lục Liễu gào thế nào, cô cũng chỉ có một câu.

Lục Liễu tức đến nghẹn ngực, ho sặc ra một búng máu.

Lần này Mặc Thiên tránh ra.

Cô đứng trước mặt hắn, nhìn xuống, ánh mắt đầy khinh thường.

Mặc Thiên khẽ nói:

“Rùa xanh, tôi sẽ không để ông được như ý. Ông còn nhiều bí mật chưa khai, chưa nói rõ, thì cứ việc tiếp tục sống như con ch.ó què đi.”

“Còn Cố Bắc Thừa…” — Cô dừng lại một chút — “Anh ấy càng không thể chết.”

“Khặc!” Lục Liễu phun ra một bãi nước bọt, liếc Mặc Thiên đầy đắc ý:

“Cô tưởng cô là tiên à? Nói cho cô biết, sát chiêu này, dù tổ tiên ông nội cô đến cũng không cứu được!”

“Hừ.” Mặc Thiên cười khinh miệt.

Cô đá đá mặt hắn:

“Ngẩng đầu lên mà xem, Cố Bắc Thừa sống lại thế nào.”

Mặc Thiên vừa dứt lời.

Kiều Hạc đã hiểu ý “lãnh đạo”.

Cậu đưa tay ra với Diệp Phi:

“Kim tiêm.”

Diệp Phi luôn mang theo kim lấy m.á.u trong túi, lập tức đưa cho cậu.

Kiều Hạc nhận lấy kim, định chích vào tay mình.

“Ê ê ê, khoan đã khoan đã…”

Lúc này, Giang Ngôn Phong chạy vội trở lại, giật lấy kim tiêm trong tay Kiều Hạc:

“Định làm gì đấy? Cứu người à? Bao nhiêu bác sĩ cứu không nổi, giờ đến lượt m.á.u cháu tôi cứu được? Cô có nhầm không?”

Mặc Thiên: “?”

Cô quay đầu:

“Anh lại muốn đổi mạng nữa à?”

Giang Ngôn Phong: “…”

Anh ta khẽ mím môi căng thẳng, rồi mới lên tiếng:

“Ờ… cô không phải đã nhặt được bao nhiêu viên ngô mộc hoàn sao? Không phải để cứu người à? Còn cần m.á.u của cháu tôi làm gì?”

Mặc Thiên: “Ờ???”

Viên phân dê… mà được cứu người???

Loading...