Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 564: Giang Ngôn Phong bị “cho nghỉ việc” khỏi vai trò thuốc dẫn

Cập nhật lúc: 2025-06-10 22:23:23
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Ngôn Phong không thể tin nổi.

“Đừng nói là cô không biết ngô mộc hoàn dùng để làm gì đấy nhé? Cô đoán xem vì sao nó đắt như thế, hiếm như thế, lại có bao nhiêu người muốn giành—à nhầm, muốn mua.”

Mặc Thiên thản nhiên hỏi ngược lại:

“Vậy nó dùng để làm gì?”

Giang Ngôn Phong: “……”

Cái này gọi là ngốc nhân hữu ngốc phúc chứ gì nữa.

Không biết thuốc này để làm gì mà còn nhặt cả một túi to mang về nhà.

Cô ta không cần vận may này thì để cho anh ta có được không?

Tuy trong lòng giận sôi, nhưng ngoài miệng anh vẫn khách sáo:

“Thuốc này là để cướp người từ tay Diêm Vương, dùng lúc hấp hối đó. Cô tra trên mạng chưa chắc ra, nhưng giới Đông y nhiều người biết.”

Mặc Thiên lôi túi trong tay ra, ngắt một viên “phân dê” lên:

“Thật à?”

“Còn giả được chắc? Cô nhìn Mạnh Đại Long bỏ bao nhiêu tiền mua nó là đủ hiểu rồi!”

Giang Ngôn Phong bắt đầu sốt ruột giải thích.

Đồ ngốc này đã không biết thì cho anh ta có phải tốt hơn không?!

Lần này, Mặc Thiên không hỏi nữa.

Cô móc từ trong túi ra một quẻ bói, bốc quẻ tại chỗ.

Sau đó lại xoay bàn bát quái cả chục vòng, không biết đang làm gì.

Giang Ngôn Phong thấy mà vạch cả vầng đen trên trán.

Không thể hiểu nổi hành vi kỳ lạ của cô.

Nhưng người nhà họ Cố thì như đã quen rồi.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Mặc Thiên.

Sau khi xoay xong bàn bát quái, cô mới mở quẻ ra xem.

Thấy ba chữ trên quẻ, đôi mắt đen nhánh của cô sáng rực lên:

“Thượng thượng kiết, ăn được.”

Mọi người: “……”

Khung cảnh này đúng là người nghe thương tâm, người nhìn rơi lệ.

Lang băm trị bệnh, sống c.h.ế.t tuỳ cơ.

Mặc Thiên thật sự đút viên phân dê cho Cố Bắc Thừa.

Nhưng cách làm hoàn toàn không như Giang Ngôn Phong tưởng tượng.

Chỉ thấy cô chọn ra bảy viên thuốc tròn đầy, đặt lên một lá bùa vàng.

Sau đó cô ngồi xếp bằng dưới đất, hai ngón tay hợp lại, bắt đầu vận dụng pháp thuật điều khiển thuốc và lá bùa.

Giang Ngôn Phong không hiểu gì, hỏi lớn:

“Mặc Thiên, thuốc này đâu dùng như vậy! Tôi nói cô nghe, cái này phải dùng lửa lớn nấu suốt 24 tiếng, đến khi còn một chén nước thì mới…”

Còn chưa nói xong, thì… câm nín luôn.

Mặc Thiên đã niệm chú cấm ngôn với anh ta.

Giang Ngôn Phong cuối cùng cũng được “mở mang tầm mắt” về đạo pháp của Mặc Thiên.

Trước kia nói cô bị phong ấn đạo pháp, anh còn tưởng là kiểu bị khóa bình thường.

Ai ngờ lại là kiểu như Tôn Ngộ Không bị đè dưới Ngũ Chỉ Sơn!

Giờ anh ta không mở miệng được, không nhúc nhích nổi, chỉ có thể trợn mắt nhìn.

Mặc Thiên vẫn giữ nguyên tư thế, hai ngón tay chỉ cách không vào lá bùa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-564-giang-ngon-phong-bi-cho-nghi-viec-khoi-vai-tro-thuoc-dan.html.]

Cả phòng nín thở nhìn chăm chăm.

Khoảng năm phút sau.

Mặc Thiên bắt đầu hành động.

Hai ngón tay cô như tia chớp, tốc độ nhanh đến mức có cả tàn ảnh, tạo ra một luồng sáng như dây kéo, điều khiển lá bùa mang theo thuốc bay thẳng về phía Cố Bắc Thừa.

Ngay lúc lá bùa đến trên n.g.ự.c Cố Bắc Thừa—

Cô búng tay, lá bùa bùng cháy thành một ngọn lửa, lao thẳng vào lồng n.g.ự.c anh.

Cả phòng hít sâu một hơi.

Sốc đến không thốt nên lời.

Lửa kia vừa chạm vào n.g.ự.c là biến mất.

Trên chăn cũng không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Mặc Thiên bước đến, đặt tay lên n.g.ự.c Cố Bắc Thừa.

Vài giây sau, cô mừng rỡ thốt lên:

“Ừm, thành công rồi!”

Tin vui này, Mặc Thiên không quên “báo cáo” cho Lục Liễu:

“Rùa xanh, thấy không, Cố lão tứ không c.h.ế.t được!”

Sợ Lục Liễu nhìn không rõ, cô còn túm ông ta dậy cho nhìn kỹ.

Trán Lục Liễu bắt đầu lấm tấm mồ hôi đen.

Trong lòng rủa xả, nhưng khi liếc qua—chân liền mềm nhũn:

“Cô, cô… cô làm thế nào?”

Vịt Bay Lạc Bầy

Lục Liễu dùng sát chiêu mà sư phụ truyền lại, sát chiêu độc nhất.

Sư phụ hắn là giáo chủ của Hỏa Sơn giáo, Ngọc Trúc cũng là người ở đó.

Hỏa Sơn giáo có một kỹ thuật ám sát tên là Châm Mê Hồn, cây kim mỏng như lông trâu, gắn con trùng mê hồn, b.ắ.n bằng thiết bị đặc biệt, phạm vi tấn công tới 50m.

Người trúng kim, trùng sẽ di chuyển trong cơ thể, ba đến năm ngày sau mắt mờ dần, bảy tám ngày thì hôn mê, rồi rơi vào trạng thái thực vật, chỉ còn một hơi thở.

Y học hiện đại không thể phát hiện được.

Ngọc Trúc đã dùng đúng cách đó để hạ sát Cố Bắc Thừa.

Lục Liễu biết cách giải trừ Châm Mê Hồn, nhưng khi thấy Cố Bắc Thừa sắp tỉnh lại—

Hắn đổi ý.

Ngọc Trúc muốn hắn chết?

Vậy hắn kéo cô ta c.h.ế.t theo!

Hắn cố tình hướng nội khí về n.g.ự.c thay vì đan điền như quy trình giải độc

Biến trùng mê hồn từ trạng thái “ngủ” thành cổ trùng đoạt mệnh.

Vào tim không tới ba giây—lập tức tử vong!

Chiêu này, chỉ mình Lục Liễu được truyền.

Không ai có thể giải.

Vậy mà hôm nay

Mặc Thiên lại phá giải được!

Trùng mê hồn trong cơ thể Cố Bắc Thừa đã chết!

Lục Liễu không dám tin:

“Cô… cô rốt cuộc là ai? Theo học môn phái nào? Sao cô có thể giải được sát chiêu của sư phụ tôi?!”

Niềm tin của Lục Liễu sụp đổ hoàn toàn.

Mặc Thiên cười khẩy, vung vẩy thẻ quẻ trên tay:

“Chỉ dụ thần tiên, ai dám ngăn cản.”

Loading...