Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 565: Mẹ chồng nàng dâu trở mặt

Cập nhật lúc: 2025-06-10 22:56:53
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Liễu không chịu tin.

Hắn rướn cổ nhìn người nằm trên giường bệnh.

Tuy khuôn mặt vẫn trắng bệch, nhưng rõ ràng, sắc xanh xám lúc trước đã biến mất hoàn toàn, trông không giống tình trạng ban đầu chút nào.

Lục Liễu hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Thiên:

“Cô dùng cái gì vậy? Lại là thứ chỉ giữ mạng được một năm nữa à?!”

Mặc Thiên hờ hững nhướng mày:

“Anh ta sống được bao lâu thì không phiền ông phải lo, dù sao thì ông cũng không sống đến lúc đó để thấy được đâu.”

Lục Liễu: “……”

Không còn tâm trí đôi co với Mặc Thiên nữa, đầu óc hắn tràn ngập sự khó tin.

Chiêu dùng trùng mê hồn để g.i.ế.c người là tuyệt kỹ mà sư phụ hắn nghiên cứu cả đời.

Ngay cả Ngọc Trúc cũng không biết trùng mê hồn có thể đoạt mạng.

Tất nhiên, càng không có thuốc giải.

Bởi vì một khi trùng vào tim, người sẽ c.h.ế.t ngay tức khắc.

Cho dù là danh y thần y gì đi nữa cũng không kịp cứu lại hơi thở cuối cùng.

Vậy mà con nhóc này không chỉ cứu sống người đã “chết”, mà còn giải được cả trùng mê hồn.

Rốt cuộc cô ta có bản lĩnh đến mức nào?!

Lục Liễu nghiến răng, căm hận nhìn Mặc Thiên.

Còn Mặc Thiên thì thong dong, khóe môi còn vương ý cười:

“Rùa xanh, ông nói hết những gì biết cho tôi, tôi sẽ tiễn ông đi sớm một chút. Còn nếu không nói…”

Mặc Thiên cố ý bỏ lửng câu nói.

Lục Liễu cau mày:

“Nếu tôi không nói, cô làm được gì tôi?”

“Làm gì à?” Mặc Thiên cười gian:

“Tôi sẽ cho vợ ông xem video ông trần truồng ngủ với người ta.”

“Cô! Cô! Cô!” Lục Liễu tức đến nỗi xoay vòng tại chỗ.

Tuy hắn là đồ khốn chính hiệu, nhưng lại rất sợ vợ.

Chỉ vì Hồng Hoa bị bắt vào tù, hắn mới có vài ngày tự do.

Giờ Mặc Thiên lại dám nói sẽ cho Hồng Hoa xem cái video đó?!

Thật là vô lý!

Lục Liễu trợn mắt, mặt mũi dữ tợn:

“Đợi Hồng Hoa ra tù thì tôi cũng c.h.ế.t rồi, cô ta không có cơ hội tìm tôi tính sổ!”

“Yên tâm đi. Ông còn sống, tôi sẽ cố hết sức để hai người gặp nhau.

Ông c.h.ế.t rồi, tôi giữ hồn ông lại, cũng cho hai người đoàn tụ.”

“!!!”

Lục Liễu suýt nữa phun máu.

Con nhỏ c.h.ế.t tiệt này nói toàn lời của Diêm Vương sao?!

Sáu mươi tuổi vốn chưa già, nhưng giờ trông hắn như già thêm mấy chục tuổi, không khác gì Vu Tôn nữa rồi.

Mặc Thiên không hề tỏ ra thương hại.

Cô đảo mắt trong phòng, rơi vào người Cố Thiếu Đình:

“Lão nhị, em mượn Hồng Hoa từ trụ sở tổ đặc biệt mấy ngày được không? Cho hai vợ chồng họ đoàn tụ một chút.”

Bị gọi đột ngột, Cố Thiếu Đình sững lại mấy giây, rồi nghiêm túc đáp:

“Chuyện mật án của tổ đặc biệt, cần ai thì điều người đó.”

“Vậy được, mai em điều.”

Hai anh em rất nhanh đạt được thỏa thuận.

Nhưng La Dương thì không vui.

Hắn ta từ ngoài cửa len lén lẻn vào, nói nhỏ đầy khổ sở:

“Tổ tông nhỏ, tổ của bọn tôi kín chỗ rồi, không thể nhận thêm người nữa đâu.”

Kín chỗ cũng không hẳn là kín.

Dù gì mấy thứ quỷ quái kia, xếp chồng lên nhau vẫn còn chỗ.

Nhưng vấn đề là: La Dương không trông nổi nữa!

Trong tổ, ngoài mấy nhân viên văn phòng thì chỉ có mình hắn làm chân sai vặt.

Hai ông già kia đã đủ làm hắn mệt c.h.ế.t rồi, giờ còn thêm một người phụ nữ nữa?!

Mặc Thiên không đi làm, căn bản không hiểu nỗi khổ của dân làm công!

La Dương ra sức phản đối.

Nói xong còn căng thẳng dòm phản ứng của Mặc Thiên, sợ cô lại phát điên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-565-me-chong-nang-dau-tro-mat.html.]

Ai ngờ, lần này cô lại nói chuyện rất dễ nghe.

“Vậy được, tôi nghĩ cách khác.”

La Dương: “?”

Hắn ngẩn ra, không tin nổi Mặc Thiên lại dễ nói thế.

Nghĩ một lát, hắn hỏi:

“Ờ… cô nghĩ ra cách gì rồi?”

“Chưa. Đang nghĩ.”

“Nếu không gom hai người lại thì sao?”

“Thì tôi bị tên rùa xanh này bắt nạt thôi.” Mặc Thiên giả vờ thản nhiên.

Lục Liễu trợn tròn mắt: “???”

Ai dám bắt nạt cô chứ!

Cô là Diêm Vương sống đấy!

Nhưng lúc này hắn ta cũng không có quyền lên tiếng.

La Dương khó xử, há miệng mấy lần, cuối cùng bật ra một câu:

“Hay là… cho gặp một ngày thôi.”

“Quá được luôn!” Mặc Thiên lập tức đồng ý.

Do dự một giây, là không tôn trọng cái “một ngày” ấy rồi.

La Dương: “……”

Hắn ta cảm thấy… hình như mình lại lên nhầm thuyền giặc rồi…

Bác sĩ và y tá kiểm tra toàn bộ cơ thể Cố Bắc Thừa.

Xác định tất cả dấu hiệu sinh tồn đều đã phục hồi.

Chỉ là chưa tỉnh.

Không có gì bất thường nữa.

Người nhà họ Cố thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, làm thủ tục xuất viện theo sắp xếp của Mặc Thiên.

Lúc này, La Dương đã áp giải Lục Liễu và Vu Tôn rời đi.

Ngoài cửa phòng bệnh, chỉ còn một người đứng đó — Mặc Tiểu Nhụy.

Cô ta đứng gác bên ngoài với vẻ mặt nặng nề, nhất quyết không chịu đi.

Còn trong phòng bệnh, Cố Bạch Dã đứng như hộ vệ, thân hình che kín lối vào, chắn hết “người không phận sự”.

Tô Như Lan và Cố Hoằng Thâm nói chuyện với bác sĩ xong, quay lại phòng.

Vừa thấy Tô Như Lan, Mặc Tiểu Nhụy mắt rưng rưng, ấm ức đi tới.

Cô ta mím môi, giọng nghẹn ngào:

“Mẹ…”

Tô Như Lan nghe tiếng, bước chân khựng lại.

Bà nhìn Mặc Tiểu Nhụy, sắc mặt đầy do dự.

Như thể đang giằng co dữ dội trong lòng.

Một lúc lâu sau, bà mới lên tiếng:

“Tôi không phải mẹ cô. Bắc Thừa với cô cũng không còn quan hệ gì nữa.”

Mặc Tiểu Nhụy: “……”

Cô ta khẽ cúi đầu, gương mặt tràn đầy bi thương.

“Mẹ, con quên rất nhiều chuyện, cũng có nhiều hiểu lầm. Mẹ tin con đi, con sẽ không làm hại Bắc Thừa đâu, con có thể giải thích mà…”

Vịt Bay Lạc Bầy

Lúc này, Mặc Tiểu Nhụy hoàn toàn khác hẳn trước đây.

Gương mặt ấm ức kia khiến Tô Như Lan có chút quen thuộc.

Nhưng dù là thật hay giả, Mặc Tiểu Nhụy đều đã hết lần này đến lần khác lừa dối và tổn thương nhà họ Cố.

Tô Như Lan không còn tin nữa.

Bà nhìn chằm chằm Mặc Tiểu Nhụy, lắc đầu:

“Cô không quên gì cả, cũng không hiểu lầm gì hết. Chính cô không tin Bắc Thừa.

Ngay cả cặp song sinh của Phán Nhi cũng là do cô tráo đổi.

Cô rõ ràng là cùng một bọn với những kẻ xấu đó!”

Tô Như Lan nghiến răng mắng.

Lần hiếm hoi thấy bà nổi giận.

Mặc Tiểu Nhụy như bị một đòn giáng thẳng vào tim.

Nhưng cô ta không biết giải thích thế nào.

Bây giờ, dù có trăm lời cũng không biện hộ nổi.

Bởi vì chính cô ta cũng không rõ, những năm qua, rốt cuộc đã xảy ra những gì…

Loading...