Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 570: Mặc Tiểu Nhụy không thể vào được nhà
Cập nhật lúc: 2025-06-10 22:57:04
Lượt xem: 45
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi được Mạnh Đại Long chỉ điểm, Mặc Tiểu Nhụy trở về nhà, nghiên cứu đối sách tiếp cận Mặc Thiên.
Sau một hồi cân nhắc kỹ càng, suy nghĩ cẩn thận…
Cô quyết định tìm Diêu Phán Nhi giúp đỡ.
Vì bản thân cô không làm được!
Sáng hôm sau.
Diêu Phán Nhi đang chơi đùa với hai đứa trẻ trong sân.
Mặc Tiểu Nhụy lại lần nữa bám vào hàng rào.
Cô đứng ở bên ngoài sân sau, tìm cơ hội để nói chuyện với Diêu Phán Nhi.
Nhưng chưa kịp tìm được cơ hội, hệ thống cảnh báo tự động đã phát hiện ra cô.
Mặc Tiểu Nhụy còn đang dán mắt nhìn vào trong sân, thì bất ngờ một cột nước mạnh phun thẳng vào đầu cô, “roạt roạt” một tiếng, dội từ trên đầu xuống.
Chỉ trong vài giây, Mặc Tiểu Nhụy đã trở thành một con gà ướt sũng đúng nghĩa.
Cô méo mặt, nghe thấy tiếng còi báo động vang lên.
Hôm qua ở nhà họ Cố, vì mới bám vào chưa đến hai phút thì đã bị cha con nhà họ Mạnh tóm được, chưa đủ thời gian để hệ thống báo động hoạt động.
Còn hôm nay, cô đã bám rào suốt hơn mười phút!
Cảnh báo tự động đâu có ăn chay! Đến giờ là “cho quả đắng” ngay!
Mặc Tiểu Nhụy đang chờ đợi Diêu Phán Nhi mãi mà không thấy, thì lần này cuối cùng cô ấy cũng ra, nghe tiếng còi báo động liền chạy tới.
Bên cạnh còn có hai nhóc con cầm s.ú.n.g nước.
Lúc này tóc Mặc Tiểu Nhụy ướt rũ rượi, che kín cả mặt, nhìn còn dọa người hơn cả ma nữ.
Hai đứa nhỏ vừa thấy “ma”, nào còn giữ nổi bình tĩnh?
Mặc kệ đang là ban ngày.
Chúng lập tức vác s.ú.n.g nước lao đến phía Mặc Tiểu Nhụy.
“Bắt ma nào, con ma nữ to thế này!”
“Xông lên! Bắt nó! Ma nữ thành tinh rồi, có bóng luôn kìa!”
Hai đứa vừa hô, vừa xịt nước, lao vào tấn công Mặc Tiểu Nhụy.
Mặc Tiểu Nhụy vốn đã bị xối nước đến nỗi không mở nổi mắt, giờ lại càng không thể mở được.
Cô cố né tránh đợt tấn công s.ú.n.g nước, chạy loạn trái phải. Nhưng vì không thấy rõ đường, kết cục là một bước giẫm lên viên đá viền dưới gốc cây, cả người mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.
Phịch một cái, cả người đổ vật trong bùn.
Nước và bùn hòa vào nhau, chẳng mấy chốc đã tạo thành một… búp bê bùn.
Mặc Tiểu Nhụy ngã sấp mặt, tay chân duỗi loạn xạ. Bao tủi thân dồn nén mấy ngày nay như chạm đến giới hạn, bất ngờ bùng phát.
“Hu hu hu, Phán Nhi, là tớ mà!”
Diêu Phán Nhi vừa nghe thấy là Mặc Tiểu Nhụy.
Giật mình vội la lên với hai nhóc:
“An An, Ngôn Ngôn, dừng tay! Là thím Tư!”
Hai đứa nhỏ vừa nghe thấy, đáp lại còn nhanh hơn chớp.
“Rõ rồi, mommy! Con rửa sạch thím cho!”
“Con rửa! Con có nhiều nước! Rửa sạch luôn! Mommy cứ yên tâm!”
Không những không dừng tay.
Mà hai đứa còn xịt mạnh hơn trước.
Vốn còn nhắm mục tiêu rồi mới bắn, giờ thì sợ mẹ giành mất súng, nên xịt loạn còn dữ hơn.
“Biubiubiu~”
“Tút tút tút~ tút tút tút~”
Hai nhóc còn phối hợp với hiệu ứng âm thanh.
Diêu Phán Nhi nhìn mà đầu nóng ran, chạy vội lại, một tay túm một đứa, cuối cùng cũng giữ được.
“Đưa s.ú.n.g cho mẹ!”
“Dạ, mommy.”
“Con ngoan, đưa mẹ nè, mommy.”
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn giao súng.
Diêu Phán Nhi vừa nhận súng, mồ hôi trên trán rịn ra, nhưng rất nhanh bị “nhiệt” làm khô mất…
Diêu Phán Nhi bất lực.
Vịt Bay Lạc Bầy
Cô trả lại hai khẩu s.ú.n.g nước cho tụi nhỏ, nói:
“Đi, vào nhà chơi, hôm nay không được ra nữa!”
“Yes, mom!”
“Go, go, go!”
Hai đứa không chậm trễ giây nào, quay người là chạy tọt vào biệt thự.
Diêu Phán Nhi vội bước ra hàng rào, hỏi tình hình của Mặc Tiểu Nhụy:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-570-mac-tieu-nhuy-khong-the-vao-duoc-nha.html.]
“Mặc Mặc, cậu sao rồi?”
“Hình như… tớ trật mắt cá rồi.”
Mặc Tiểu Nhụy lau bùn trên mặt, kết quả càng lau càng bẩn.
Diêu Phán Nhi xót xa nhìn cô, nói:
“Mặc Mặc, cậu đừng cử động, để tớ ra đón cậu.”
Nói xong, cô quay người chuẩn bị ra cổng.
Vừa quay lại, đã bắt gặp ánh mắt của một người.
“Trời ơi!” Diêu Phán Nhi sợ tới hét lên.
Cô định thần lại, mới nhận ra là Tô Như Lan.
Diêu Phán Nhi vỗ ngực, “Trời ơi, mẹ làm con sợ hết hồn.”
Tô Như Lan liếc ra ngoài sân nhìn Mặc Tiểu Nhụy một cái, lại quay sang nhìn Diêu Phán Nhi, nói:
“Phán Nhi, sao con không nghe lời mẹ? Mẹ đã bảo rồi, đừng để bị lừa, đừng để bị lừa, con lại không nghe! Bất kể là Mặc Tiểu Nhụy thật hay giả, đều đến hại nhà họ Cố, chúng không có ý tốt!”
“Mẹ ơi! Mặc Mặc không phải…”
“Con đừng nói nữa. Con nhìn Bắc Thừa mà xem, suýt chút nữa mất mạng! Nếu Mặc Thiên mà về muộn một bước, mẹ đã phải kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi. Mẹ đã đối xử với con bé thế nào? Nó đến nhà họ Cố từ năm 16 tuổi, mẹ xem nó như con gái ruột mà nuôi!”
Nói đến đây, Tô Như Lan đỏ cả mắt.
Cảm giác mất mát, bị phản bội khiến bà vô cùng đau lòng.
Mặc Tiểu Nhụy thù hận nhà họ Cố, chính là điều khiến Tô Như Lan đau nhất.
Nếu là những người con khác, bà còn thấy có thể hiểu được – họ đều có khuyết điểm. Nhưng Cố Bắc Thừa đối xử với Mặc Tiểu Nhụy hết lòng, bà cũng vậy mà!
Vậy mà Mặc Tiểu Nhụy lại nghi ngờ họ.
Nghĩ rằng Cố Tam và Cố Tứ muốn g.i.ế.c con của Phán Nhi.
Tô Như Lan thật sự lạnh lòng.
Bà lườm ra ngoài sân nhìn Mặc Tiểu Nhụy, nghiến răng giận dữ, rồi quay lại bảo quản gia:
“Quản gia Tôn, gọi cấp cứu, đưa người ngoài sân đi.”
Nói rồi, bà kéo tay Phán Nhi quay vào biệt thự.
Diêu Phán Nhi không còn cách nào, chỉ đành đi theo.
Cô quay đầu lại nhìn Mặc Tiểu Nhụy, khó xử, chỉ có thể lén làm động tác gọi điện thoại, ý bảo Mặc Tiểu Nhụy liên lạc sau.
Mặc Tiểu Nhụy ngồi nghiêng dưới hàng rào.
Nhìn bóng lưng cứng rắn của Tô Như Lan, mãi mới khẽ gọi một chữ:
“Mẹ…”
Diêu Phán Nhi về đến nhà.
Định lập tức gọi cho Mặc Tiểu Nhụy.
Nhưng Tô Như Lan giữ cô lại: “Phán Nhi, họ sẽ hại người! Chúng ta nhìn không ra được đâu là tốt đâu là xấu. Không dây vào được thì tránh đi, đừng để bị liên lụy nữa.”
Tô Như Lan một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Mặc Tiểu Nhụy thật giả, trò chơi song trùng khiến bà sợ hãi.
Diêu Phán Nhi hiểu nỗi lo của bà.
Nhưng trong lòng cô, vẫn tin Mặc Tiểu Nhụy là người tốt.
Hơn nữa, Mặc Tiểu Nhụy từng nói là người đã cứu hai đứa trẻ chính là cô ấy.
Diêu Phán Nhi phân vân không biết có nên nói chuyện đó với mẹ chồng hay không.
Còn đang do dự, Tô Như Lan bỗng đập đùi:
“Không được, mẹ phải sang bên kia xem Bắc Thừa, lỡ Mặc Tiểu Nhụy đã làm chuyện gì xấu thì sao?”
“Mẹ ơi, không đâu, Mặc Thiên đang ở nhà mà.”
Diêu Phán Nhi kéo bà lại.
Tô Như Lan thở phào, “Đúng rồi, Thiên Thiên đang ở nhà. Haiz, nhà họ Cố đúng là tạo nghiệt, mỗi nhà một nỗi khổ. Mẹ thà rằng nhà mình nghèo một chút, đổi lấy bình an, để tụi con sống yên ổn cũng được rồi.”
Bà thở dài than thở.
Nói xong, bà ngồi thêm hai phút nhưng vẫn thấy bất an.
Tô Như Lan không ngồi yên được nữa, đứng dậy, lo lắng hiện rõ trên mặt.
“Không được, mẹ phải qua đó xem Bắc Thừa. Phán Nhi, con phải hết sức cẩn thận, nếu Mặc Tiểu Nhụy lại đến, đừng tiếp xúc riêng, cũng đừng để An An và Ngôn Ngôn tiếp xúc với cô ấy! Mẹ thật sự không yên tâm về con bé đó!”
Tô Như Lan dặn dò tới tấp.
Diêu Phán Nhi nhìn thấy bà lo lắng, vội gật đầu:
“Mẹ yên tâm, con sẽ cẩn thận.”
“Ừm.”
Tô Như Lan thở dài.
Lúc này mới rời khỏi nhà, đi sang biệt thự bên cạnh.
Chờ bà đi khỏi.
Diêu Phán Nhi như trộm, lén quay lại phòng, lấy điện thoại ra, gọi cho Mặc Tiểu Nhụy.