Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 572: Mặc Thiên hóa thân thành Vua Trẻ Con

Cập nhật lúc: 2025-06-12 16:14:54
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lòng Diêu Phán Nhi lạnh toát.

Cô buông tay Mặc Thiên ra.

Cái khí thế định lôi Mặc Thiên đi vừa nãy, trong chớp mắt liền tắt ngúm.

Lần này thì đổi lại là Mặc Thiên nắm tay cô kéo đi.

Mặc Thiên nắm lấy cổ tay mảnh mai của Phán Nhi, kéo cô xuống lầu:

“Phán Nhi, nhanh lên. Con trai chị lại gây họa rồi. Ba Tiểu Kim Tử thì ngất, mẹ thì không cần, con chị còn bắt nạt nó nữa, hề hề, tôi phải xuống xem trò vui.”

Giọng Mặc Thiên nhẹ bẫng, nghe chẳng có chút lo lắng nào, ngược lại còn giống như đang nôn nóng đi hóng chuyện.

Diêu Phán Nhi bị kéo theo, bất đắc dĩ bị Mặc Thiên lôi xuống lầu.

Lúc này dưới phòng khách lầu một, tiếng khóc vang trời.

Tiểu Kim Tử khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, đôi mắt to đầy nước long lanh, mỗi lần gào lên là lại rơi xuống một chuỗi “hạt đậu vàng”.

Cậu nhóc khóc đến nấc lên:

“Bà ơi, đánh c.h.ế.t anh! Đánh đánh đánh, đánh c.h.ế.t đi!”

Nó túm lấy tay áo của Tô Như Lan, tay kia chỉ thẳng vào hai anh trai đang đứng dưới đất, rõ ràng là cảm thấy mình đánh không lại nên phải tìm người tiếp viện.

Tô Như Lan vừa lau nước mắt cho Tiểu Kim Tử, vừa nghiêm mặt giáo huấn hai cục đậu nhỏ:

“An An, Ngôn Ngôn, không được bắt nạt em.”

“???”

Hai anh em ngẩng đầu, mặt đầy dấu hỏi nhìn bà nội.

“Thằng nhóc này không hiểu chuyện!”

“Nó cứ đòi đi tìm mẹ!”

Tô Như Lan: “……”

Lần này, thân là bà nội, bà cũng cạn lời.

An An và Ngôn Ngôn chuyển ánh nhìn sang Tiểu Kim Tử, ưỡn cái bụng nhỏ ra, nghiêm trang dạy dỗ em:

“Mẹ mày g.i.ế.c bố mày, mày đi tìm, mẹ mày cũng g.i.ế.c mày.”

“Không được đi, đi là chết. Bà ơi, bà nói đi, tụi con nói có đúng không!”

Hai anh em vì vội nên cứ ba bốn chữ một câu, ném lại câu hỏi cho bà nội.

Tô Như Lan nghe xong toát cả mồ hôi, chuyện này bà sao dám trả lời chứ!

Dù trong lòng có nghĩ vậy thật, cũng không thể nói với Tiểu Kim Tử rằng mẹ nó đã quên nó rồi.

Tô Như Lan đang tìm cách lái chủ đề, may mà lúc này Diêu Phán Nhi và Mặc Thiên xuống tới nơi.

Diêu Phán Nhi lập tức bước nhanh tới, mỗi tay nhéo tai một đứa, An An một bên, Ngôn Ngôn một bên.

Tất nhiên, cô chỉ làm động tác chứ không dùng sức:

“Cố Thành An, Cố Thành Ngôn, hai đứa đừng nói linh tinh trước mặt em. Làm gì có mẹ nào không cần con, cô Tư bây giờ chỉ là bị rối loạn trí nhớ nên mới quên Tiểu Kim Tử, cô ấy đã đi khám bác sĩ, rất nhanh sẽ nhớ lại thôi. Tiểu Kim Tử đừng khóc nữa, mẹ con đã bắt đầu nhớ ra con rồi đấy.”

Diêu Phán Nhi nhẹ nhàng dỗ dành.

Tiểu Kim Tử nghe xong thì vui ra mặt, trong lòng bà nội đạp chân đạp tay, còn lè lưỡi làm mặt xấu trêu chọc hai ông anh.

Nhưng An An và Ngôn Ngôn đâu dễ chịu thua?

Hai đứa lập tức thoát khỏi tay mẹ, mỗi đứa ôm lấy một chân bà nội:

“Bà ơi, mẹ muốn dắt cô đi gặp cô Tư.”

“Cô Tư muốn lén gặp chú Tư, gặp em trai.”

“Hại c.h.ế.t người này, rồi đến người khác.”

“Bốp chát bốp chát, c.h.ế.t cả lũ.”

Hai anh em một xướng một họa, cứ như là có thần giao cách cảm, phối hợp tung hứng như diễn tuồng.

Phan Nhi nghe đến đây mà đổ mồ hôi lạnh. Cái miệng độc của Mặc Thiên còn không bằng hai đứa nhỏ này.

Nghe từ miệng chúng, Mặc Tiểu Nhụy sắp thành nữ ma đầu g.i.ế.c người không gớm tay rồi.

Diêu Phán Nhi vội vàng quỳ xuống, bịt miệng hai đứa lại:

“Hai đứa im miệng, không được nói nữa. Bây giờ quay về nhà chuẩn bị ăn trưa, không được ra ngoài.”

Hai đứa bị mẹ mắng, mặt phụng phịu, miệng chẩu lên đầy uất ức, không cam lòng mà đi ra cửa.

Tô Như Lan lúc này cũng hiểu ra đầu mối: “Phán Nhi, con muốn để Mặc Thiên gặp Mặc Mặc? Không được! Con bé đầu óc đơn giản, bị Mặc Mặc nói mấy câu là bị dụ rồi! Mẹ không cho bất kỳ ai tiếp xúc với Mặc Tiểu Nhụy!”

Bà tuyên bố lệnh cấm triệt để, giọng điệu vô cùng cứng rắn.

Diêu Phán Nhi há miệng, định nói gì đó, nhưng Tô Như Lan lập tức biểu lộ thái độ: “Mẹ không nghe!”

Diêu Phán Nhi đành nghẹn lời.

Chuyện Mặc Mặc nhờ cô làm, giờ lại không làm được, vậy cô biết ăn nói sao với người ta?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-572-mac-thien-hoa-than-thanh-vua-tre-con.html.]

Đúng lúc đó, khóe mắt Diêu Phán Nhi liếc thấy Mặc Thiên đang ngồi xem kịch bên cạnh.

Cô nàng ngồi trên tay vịn sofa, hai chân vung vẩy, tay cầm cây kem mút ngon lành, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện, rõ ràng là xem trò vui đến nghiện rồi.

Diêu Phán Nhi lập tức sực nhớ Mặc Mặc có nói muốn nhờ Mặc Thiên giúp.

Cô vội tiến lại gần, ghé sát tai Mặc Thiên thì thầm: “Thiên Thiên, giúp Mặc Mặc đi. Cô ấy nói năm đó, chính cô ấy là người cứu đứa trẻ ra ngoài.”

Mặc Thiên: “?”

Câu này thì cô để tâm thật.

Mặc Thiên không hỏi thêm nữa.

Cô đứng lên, đi thẳng tới trước mặt Tô Như Lan, bình thản ra lệnh:

“Su Su, để Mặc Mặc tới dỗ con trai cô ấy.”

“Không được! Thiên Thiên, Mặc Mặc một phe với đám người kia, giờ cô ta không còn nhận Bắc Thừa và Tiểu Kim Tử nữa, nếu cô ta đến, rất có thể sẽ lại hại Bắc Thừa!”

“Nếu cô ta không đến, con trai mẹ không tỉnh lại được.”

“……”

Một câu, đánh gục bà mẹ.

Tô Như Lan há miệng, định cãi nhưng không tìm được lời nào.

Mặc Thiên thản nhiên nhún vai:

“Su Su, mẹ đừng làm mẹ chồng ác. Mặc Mặc với lão Tứ còn chưa cắt đứt duyên nợ, con đường phía trước còn dài lắm, mẹ ngăn cũng không nổi đâu.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Tô Như Lan: “……”

Con nhóc này đúng là biết cách nghẹn người ta c.h.ế.t tức.

Lúc này, Tiểu Kim Tử nhìn Mặc Thiên chằm chằm. Trước kia nhìn thấy cô là lộ vẻ chê bai, nhưng bây giờ thì mắt cậu ta lấp lánh như có sao.

Cậu ta không yên trong lòng bà nội nữa, vươn tay về phía Mặc Thiên:

“Cô cô, bế.”

Mặc Thiên liếc nhìn nó một cái: “Không phải chê cô nghèo sao?”

“Hi hi hi.” Tiểu Kim Tử cười ngốc, “Con có tiền.”

“Hừ.”

Mặc Thiên hừ một tiếng đầy ghét bỏ, nhưng vẫn bế cậu nhóc lên.

Mà như thế, hai nhóc còn lại liền không vui.

“Cô cô, bế con!”

“Còn có con nữa!”

An An và Ngôn Ngôn mỗi đứa ôm một chân Mặc Thiên, kéo cô đi về phía trước.

Mặc Thiên trông như một cây cây kết đầy “quả nhân sâm nhỏ”.

Cô chầm chậm bước đi, vừa đi vừa dắt ba nhóc ra ngoài:

“Đi nào, cô cô dẫn tụi con đi bắt ma.”

Hai nhóc song sinh nghe bắt ma thì lập tức hứng thú:

“Bắt ma gì ạ?”

“Bắt Tiểu Kim Ma.”

Tiểu Kim Tử: “???”

Giờ quay đầu chạy còn kịp không?

……

Cô cô dẫn ba đứa cháu ra sân chơi vô cùng vui vẻ.

An An và Ngôn Ngôn “báo thù thành công”.

Cái ấm ức vừa rồi bị mẹ với bà nội mắng đã bị xua tan sạch.

Chỉ có Tiểu Kim Tử là vẫn lăn lộn dưới đất, người bị dán đầy giấy vàng óng, đến nỗi không thấy nổi mặt, chỉ còn chừa ra hai con mắt to tròn.

Cậu nhóc vui đến mức không ngừng cười khúc khích.

Nhưng thứ dán lên người cậu thật ra không phải bùa chú, mà là giấy tiền cúng thần.

Phải nói, Mặc Thiên đúng là lắm trò.

Vừa đóng vai bắt ma vui nhộn, vừa làm “thần linh” nhí hạnh phúc.

Ba đứa trẻ con rốt cuộc cũng chịu yên tĩnh lại, trong sân chỉ còn tiếng cười đùa vang vọng.

Nhưng cảnh tượng này, nếu nhìn từ ngoài vào…

Hai anh em cầm đống giấy, đuổi theo đứa nhỏ đang lăn dưới đất, đuổi một bước, dán một tờ, đứa nhỏ kia cố lăn lộn trốn tránh, nhưng vẫn không thoát nổi…

Cảnh này đúng là ứng với câu:

“Con có mẹ là bảo bối, con không mẹ như cọng cỏ…”

Loading...