Trên điện thoại của Mặc Thiên bất ngờ nhảy một tin nhắn:
【Đại sư Bạc đang pháp mời hồn cho Xuân Nhã, hiện ông tới Thanh Lâm, lập tức trở về.】
Mặc Thiên mở xem, mới phát hiện mấy chục cuộc gọi nhỡ — đều là Mạnh Đại Long gọi.
Cô lập tức gọi , nhưng đầu dây bên tắt máy.
Chắc giờ đang máy bay .
Mặc Thiên dừng mấy giây, nhanh liền mở phương án một:
Gặp chuyện rõ, bói quẻ .
Cô xếp bằng đệm thờ, lấy thẻ linh , rút quẻ cho hai cha con nhà họ Mạnh.
Quẻ đúng như cô dự đoán: Hạ hạ chi quẻ.
Hơn nữa chỉ đơn giản là hạ hạ, cây thẻ gỗ trong tay cô còn “rắc” một tiếng, nứt đôi một đường lớn ngay giữa.
Mặc Thiên cạn lời, đau lòng cất thẻ về:
“Biết ngay dính đến Bạc Thiên Trạch thì chuyện gì . Hại lợi , tổn đức thất nhân.”
Thu dọn xong đồ, cô lập tức bắt đầu “triệu viện binh”.
Lần thể chậm trễ, cô mà chậm một bước là hai cha con nhà họ Mạnh xong đời.
Mặc Thiên dứt khoát đem theo xe đẩy, xách theo mỗi chiếc túi nhỏ, giữa đêm khuya lặng lẽ chuồn khỏi nhà họ Cố.
Tất nhiên, cô cũng quên nhắn cho Tô Như Lan một câu:
“Su Su, con ngoài cứu , đừng tìm con.”
Điểm đến đầu tiên: Tổ điều tra các vụ án đặc biệt.
Vừa bước , gió âm lồng lộng thổi khắp trong ngoài.
La Dương đang ngủ say cũng giật tỉnh dậy, cảm giác gì đó , lập tức lao ngoài.
Vừa đến cổng sắt lớn, liền đụng ngay Mặc Thiên.
Thấy bộ dạng hấp tấp của , Mặc Thiên khó hiểu hỏi:
“Anh còn định ngoài bắt ma nữa hả?”
La Dương khựng , thở dốc mấy , cảm nhận tình hình, phát hiện dị trạng ở bên ngoài mà chính là mặt .
Thở phào một :
“Tiểu cô nãi nãi Mặc Thiên ơi, mỗi cô đến đều động tĩnh lớn thế , trong ngoài quỷ hồn đánh thức cả, còn tưởng chuyện lớn xảy cơ đấy.”
“Chỉ thôi?” Mặc Thiên dửng dưng. “ tới, đám quỷ nhỏ quỷ to chẳng nên đón , gì căng.”
Cô đẩy La Dương , lách sảnh chính tổ điều tra.
La Dương cạn lời theo:
“Lần đừng bày cái trận thế nữa, cho dáng . Mà xem, nửa đêm nửa hôm mò tới đây gì? Đừng bảo là ngủ nên ghé việc nhé?”
Câu của La Dương kéo tâm trí Mặc Thiên về:
“Hỏng , với ngay, nhanh lên!”
Nói xong liền túm tay La Dương lôi .
La Dương mệt mỏi giữ cô :
“Khoan, rõ . Rốt cuộc là chuyện gì? Đừng kéo chạy vòng vòng thế.”
Mặc Thiên thực sự dừng , nhưng tay vẫn túm chặt buông:
“ đến Thanh Lâm cứu . Lần mà cứu, chắc chắn chết, c.h.ế.t thật luôn.”
“Hả?”
Lần nào chả bảo thế…
…
Mặc Thiên ngắn gọn chuyện của Mạnh Đại Long cho La Dương .
La Dương xong cũng hiểu ngay.
Vốn quen với mấy câu lộn xộn của Mặc Thiên, khả năng “dịch” của giờ max level.
“Đừng vội, chuyến bay cuối cùng hôm nay cất cánh , chờ chuyến sớm nhất ngày mai.”
Mặc Thiên hỏi dồn:
“ cần chuyến nhanh nhất!”
La Dương cô chằm chằm:
“Cảnh sát liệt cô blacklist là nương tay lắm , còn kén chọn cái gì nữa. Đợi , sớm nhất là mười giờ rưỡi sáng mai.”
Mặc Thiên:
“ gấp mà.”
La Dương: “???”
Anh nhướng mày lườm cô:
“Gấp thì tự bay .”
Mặc Thiên: “…”
Cái thật sự học .
Lần Tiểu Mặc gặp khó thật sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-580-co-lao-ngu-xem-anh-em-loi-hai-co-nao.html.]
Cô đành bất lực chờ chuyến bay sáng mai…
…
Máy bay còn kịp cất cánh, tới là đại minh tinh — ngũ ca Cố Tinh Thần.
Đội mũ lưỡi trai, kính đen che kín mắt, là bộ đồ casual lạ lẫm nhưng vẫn đầy khí chất minh tinh.
Vừa phòng chờ, lặng lẽ lẻn tới chỗ Mặc Thiên.
“Ra ngoài cứu mà cũng thèm báo cho gia đình một câu, tự ý chạy luôn.”
Mặc Thiên ngẩng lên, thấy bộ dạng nguỵ trang kín mít khác gì tội phạm của :
“Lão Ngũ, tới gì?”
“Tặc tặc, gọi là Ngũ ca!” Cố Tinh Thần gõ nhẹ lên mũ cô dạy dỗ.
Mặc Thiên lười quan tâm, phẩy tay:
“Không gì , chào tạm biệt.”
Cố Tinh Thần: “…”
Anh bất đắc dĩ xuống cạnh em gái.
Vịt Bay Lạc Bầy
Từ lúc Mặc Thiên về nước, còn dịp gặp cô mấy . Bận phim suốt, nay mới đóng máy hai ngày sai cùng em gái đến Thanh Lâm cứu .
Thực thì Cố Tinh Thần cũng ý kiến gì.
Chỉ là là đại minh tinh mà phòng chờ hạng phổ thông như , thật sự quen.
“Tiểu Thiên, nâng hạng vé cho em nhé, hạng nhất cho thoải mái?”
Mặc Thiên liền giơ tay:
“Không cần, quy tiền mặt cho em .”
Cố Tinh Thần: “…”
Anh gượng, gạt tay cô :
“Chút tiền thôi mà, bé con , tiền nhà em tiêu cả đời hết .”
Nghe xong câu , Mặc Thiên chỉ “hừ hừ” hai tiếng đầy châm chọc.
Cố Tinh Thần khó hiểu:
“Sao? Em định phá sản cả nhà chắc?”
“Không cần em phá, tự các cũng phá sạch .” Mặc Thiên tỉnh bơ.
Cố Tinh Thần xong càng mù mịt, mà Mặc Thiên cũng chẳng thèm giải thích thêm.
Cô đầu:
“Em việc lớn , về , thôi thấy phiền phức.”
“Cái gì???”
Câu Cố Tinh Thần lọt tai chút nào:
“Anh em tiền sắc, chỗ nào phiền phức? Tiểu Thiên, em còn thấy bản lĩnh của Ngũ ca đấy thôi. Chờ xem, Ngũ ca cứu cho em xem thế nào là lợi hại!”
Độ tự luyến của Cố Tinh Thần: full 5 .
Anh cam đoan chắc nịch.
Mặc Thiên nghiêng đầu liếc một cái, im lặng hồi lâu gật đầu:
“Được thôi, dù mạng lớn, chắc c.h.ế.t .”
Cố Tinh Thần: “…”
Này, đây là lời em ruột nên ?
Mặc Thiên cũng đuổi Cố Tinh Thần về nữa.
Cả ba cùng bay thẳng tới Thanh Lâm.
Trên máy bay, Mặc Thiên chống cằm ngoài cửa sổ, đột nhiên hỏi La Dương một câu chẳng liên quan:
“Tổ điều tra thể tuyển thêm ?”
La Dương sững , vì chuyện tuyển , mà vì Mặc Thiên bỗng dưng chuyện khách khí như thế.
Anh sang hỏi:
“Sao ? Muốn tuyển ai?”
“Tuyển cháu gái ông nội Sở, Sở Sở.”
“Ai cơ?!”
La Dương suýt tưởng nhầm.
Người đó cũng từng gặp hồi Mặc Thiên hôn mê trong viện.
Chảnh choẹt thì thừa mà đầu óc thiếu…
Tổ điều tra đặc biệt chứ nhà trẻ , cần tuyển mấy đứa low IQ low EQ cảnh…
La Dương cân nhắc hỏi thêm:
“Ờ, mà tuyển cô gì?”
“Mời một thần thú, cung phụng.”
“???”
La Dương:
“Từ chối ?”