Vương thị nhíu mày bước lên:
 
“Vân Hòa,   ăn  hồ đồ như ? Chẳng lẽ ngươi cho rằng lão gia sẽ tham ô của hồi môn của ngươi ?”
 
“Chỉ là hôm đó ngươi xuất giá quá vội,  kịp mang theo. Di nương  chuẩn  sẵn cho ngươi . Chiều nay lúc ngươi trở về nhà, sẽ đưa  cho ngươi mang về theo, cần gì  kinh động tới tri phủ đại nhân?”
 
Ta nhận lấy danh sách hồi môn năm xưa do Ỷ Mai đưa tới—chính tay mẫu   khi còn sống  liệt kê  từng món một.
 
Ta giơ cao bản danh sách, khóe môi khẽ cong:
 
“Vậy thì  quá. Mấy món đồ ,  sẽ mang   bộ.”
 
Phụ    danh sách trong tay , mày nhíu chặt:
 
“Danh mục hồi môn năm xưa của mẫu  ngươi  sớm  thiêu rụi trong trận hỏa hoạn, ai  thứ ngươi cầm trong tay là thật  giả?”
 
Sau lưng bỗng vang lên một giọng  già nua, từ xa tiến đến:
 
“Sở đại nhân, bản danh sách   lưu một bản  trong Đại Lý Tự của .”
 
“Lời của ngài là đang  Đại Lý Tự  giả văn thư, cố ý hãm hại Sở phủ ?”
 
Phụ   vội nở nụ ,  hòa hoãn tình hình:
 
“  nhiều năm trôi qua, những món  danh sách, phu nhân khi còn sống cũng từng mang tặng  ít. Hơn nữa, hư hao mất mát cũng chẳng ít,    thể tìm  nguyên vẹn từng món một?”
 
Ta gật đầu,  hiệu cho Vọng Nguyệt dâng sổ sách lên cho Đại Lý Tự Thiếu khanh:
 
“Trong  ghi   bộ sổ sách trong viện của mẫu  khi  còn tại thế: bao nhiêu mất mát, bao nhiêu đem tặng, ghi chép rõ ràng từng khoản. Xin Sở đại nhân yên tâm,   lấy thừa một xu nào của quý phủ , nhưng quý phủ cũng đừng mong bớt  một hào nào của .”
 
Đại Lý Tự Thiếu khanh gật đầu đáp lời:
 
“Cô nương yên tâm, chuyện hôm nay, lão phu nhất định sẽ cho cô nương một lời công đạo.”
 
Dứt lời, ông  sang  Sở phụ:
 
“Sở đại nhân,   lão phu cố ý  khó ngài. Chỉ là theo lễ cũ, của hồi môn là để  cho nữ nhi.”
 
“Sở phu nhân chỉ  một  con gái, thì ngày nàng xuất giá, những thứ  vốn nên theo nàng  khỏi cửa phủ.”
 
Phụ   ho khan một tiếng,  vẻ khó xử:
 
“Thiếu khanh  nặng lời . Không    chịu giao , chỉ là năm tháng trôi qua, sổ sách  phức tạp, thật khó tra xét tường tận.”
 
“Chẳng   thể cho phép Sở phủ thêm vài ngày, để  sai  rà soát kỹ lưỡng,  đưa đến tận nơi?”
 
Ta mỉm , cất lời:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-so-nuong-tu-khoc-lam/chuong-4.html.]
 
“Thật trùng hợp, hôm nay   mời mấy vị  hành nghề chưởng quỹ lâu năm tới phủ. Có họ hỗ trợ,  khi mặt trời lặn, ắt  thể tra xét rõ ràng từng món một.”
 
Phụ   vì thể diện, chỉ  thể để mặc  đối chiếu sổ sách.
 
Ông   quản việc trong nhà, nào  gì đến gạo rang dầu muối,  càng chẳng , những năm qua mẫu    vì Sở phủ mà bù đắp bao nhiêu lỗ hổng.
 
Nhìn sắc mặt Vương thị đen kịt,   bà   lấy trộm đồ của   ít.
 
Việc tra sổ, đối chiếu, đều do các chưởng quỹ đảm nhiệm.
 
Ỷ Mai ở một bên xướng tên từng món, Vọng Nguyệt lập tức sai   viện thu lấy.
 
Phương Cảnh Hiên lặng lẽ nắm tay   bàn, vì  mặt đông  nên  cũng  tiện rút .
 
Từng chiếc xe lớn nối đuôi  chở đồ  khỏi phủ.
 
Năm xưa mẫu   mười dặm hồng trang gả  Sở phủ, hồi môn vòng hết nửa kinh thành mới đến  cửa phủ.
 
Hôm nay  rời khỏi nơi , sẽ đem theo tất cả những gì thuộc về .
 
Còn những món từng  Vương thị cùng hai đứa con của bà  dùng qua,  chê là xúi quẩy.
 
Lập tức đập nát tại chỗ.
 
Đợi Vọng Nguyệt rời , viện của bọn họ  gần như   dọn sạch.
 
Đủ thấy, mấy năm nay bọn họ  chiếm bao nhiêu đồ của .
 
“Chiếc vòng vàng khảm ngọc phỉ thúy của di nương, trâm ngọc nam hồng của tỷ tỷ, còn cả đôi hoa tai tùng thạch … hình như đều là đồ trong hồi môn mẫu   để ,  định trả ?”
 
Hai   tức tối vô cùng, nhưng  ánh mắt lạnh nhạt của phụ  , họ vẫn  tháo xuống trả .
 
Chỉ là khi đưa cho , tay lỡ trượt, ba món nọ rơi xuống đất, vỡ nát  còn gì.
 
Phương Cảnh Hiên thoáng lo lắng, ánh mắt   đầy dè chừng.
 
Ta chỉ nhún vai,  sang  với Ỷ Mai:
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
 
“Ghi sổ. Quy đổi theo giá ngoài chợ, tính thành bạc. Ba món trang sức , chẳng lẽ Sở phủ đến cả ngần  cũng  bồi nổi?”
 
Phụ   hừ lạnh một tiếng.
 
Ta nhận lấy tờ kê từ tay Ỷ Mai, mở miệng thong thả:
 
“Vòng vàng phỉ thúy, quy thành bạc là hai trăm bốn mươi bảy lượng. Trâm ngọc nam hồng là bốn trăm ba mươi ba lượng. Đôi hoa tai tùng thạch, một nghìn năm trăm bốn mươi lượng.”
 
“Thôi thì tính tròn hai nghìn hai trăm lượng . Lẻ tẻ thì   tính, xem như là con gái hiếu thuận, bớt cho phụ  một ít. Dù  nữ nhi  xuất giá, bạc cần dùng đến cũng  ít, mong phụ  thông cảm.”