Mạnh Bà vẻ mặt Tần Vũ Niết mà phần ngạc nhiên, sợ cô dọa sợ. Nghĩ thế, bà quyết định thu chút khí thế, đầu Tần Vũ Niết định an ủi vài câu. Ai ngờ, bắt gặp đôi mắt long lanh đầy... phấn khích đang chăm chú.
Mạnh Bà chớp mắt khó hiểu:
"... ???"
"Gì đây? Sao chẳng giống dọa sợ chút nào, mà ngược vẻ... hưng phấn?"
Mạnh Bà chần chừ mở miệng hỏi dò:
"Cô... ?"
Tần Vũ Niết , lập tức hớn hở trả lời, giọng đầy phấn khích:
– " ! Mạnh tỷ ơi, ngài ngầu quá . Có thể dạy ?"
Mạnh Bà khẽ nhíu mày, đôi môi đỏ mọng hé vì ngạc nhiên:
– "Cô thấy sợ?"
Tần Vũ Niết hồn nhiên, lắc đầu nguầy nguậy:
– "Không sợ chút nào! còn trở nên lợi hại như tỷ. Như nếu gặp chuyện tương tự, cũng thể tự tay xử lý hai ba chiêu là xong."
Mạnh Bà xong, khẽ gật đầu nhưng vẫn còn chút băn khoăn, với vẻ nghi hoặc:
– "Không tệ! mà kỳ lạ nha... Ta nhớ kiểm tra, thể cô còn yếu hơn thế nhiều, bây giờ khỏe lên trông thấy."
Nói đoạn, bà đặt tay lên Tần Vũ Niết, khẽ nhíu mày suy tư:
– "Ừm... Chẳng lẽ luyện chế t.h.u.ố.c hiệu quả hơn?"
Nghĩ một hồi, bà tiếp:
– "Lát nữa sẽ tìm của Dược Môn, xem bọn họ luyện viên Kim Ngọc Đan nào ."
Trong khi Mạnh Bà và Tần Vũ Niết trò chuyện rôm rả như thể chẳng hề thấy ai khác, gã huyền sư vẫn đang đất, quằn quại vì đau đớn. Nhìn hai thản nhiên như coi gì, ánh mắt dần ánh lên vẻ tàn nhẫn.
Lướt mắt qua Tần Vũ Niết – cô bé phàm nhân bên cạnh Mạnh Bà – nhanh chóng nảy ý đồ hiểm độc: "Không đối phó với nữ nhân áo đỏ thì chứ? Chỉ cần động tay với con nhóc , chẳng dễ như trở bàn tay ?"
Nghĩ đến đây, ánh mắt càng trở nên tàn nhẫn hơn."Hôm nay mối thù , nếu trả , còn mặt mũi nào nhận là t.ử Huyền Chân phái?."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/152.html.]
Bên , Tần Vũ Niết chẳng gì, chỉ thấy tinh thần phấn chấn, hào hứng gật đầu lia lịa:
– "Được ! Mạnh tỷ dạy ."
Đột nhiên như nhớ điều gì, cô chỉ tay về phía gã huyền sư đang lăn lộn đất, mặt méo mó vì đau đớn, hỏi:
– "Còn thì ? Phải thế nào với đây?"
Mạnh Bà liếc nhẹ về phía tên , vẻ mặt bình thản như , với giọng đều đều:
– "Không cần lo, sẽ đến xử lý."
Ở quỷ thị, những chuyện như thế thường xuyên xảy . Nói là an thì cũng đúng, mà bảo an cũng chẳng sai.
An ở chỗ, dù xung đột đến cũng sẽ ai mất mạng.
an là vì, miễn liên quan đến tính mạng, đám quỷ sai nhiệm vụ tuần tra cũng chẳng thèm can thiệp.
Vào thời điểm và ngày mở cửa Quỷ Môn, Diêm Vương thường cử một quỷ sai đến tuần tra quỷ thị để phòng ngừa những tình huống đặc biệt.
Dẫu quỷ thị xem như vùng đất ai quản lý, vẫn tồn tại một quy tắc bất thành văn.
Nói cho cùng, quỷ thị dù tự do đến vẫn thuộc địa phận của Địa Phủ. Nếu sự kiện nghiêm trọng hoặc tình huống đặc biệt phát sinh, Diêm Vương cũng thể khoanh tay , chắc chắn sẽ nhúng tay giải quyết.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Quỷ thị vốn là nơi ngập tràn âm khí nhưng thu hút ít huyền sư, từ Thần giới và thậm chí một phàm nhân gan lớn đến đây săn tìm bảo vật. Lâu dần, nơi trở thành một địa điểm đặc thù, náo nhiệt đầy rẫy nguy hiểm.
Mạnh Bà dẫn Tần Vũ Niết tiến về phía trung tâm quỷ thành, mặc cho xảy một trận rắc rối nho nhỏ, tâm trạng của Tần Vũ Niết chẳng hề ảnh hưởng. Ngược , cô càng thêm háo hức mong đợi chiêm ngưỡng thế giới đầy bí ẩn .
Còn gã huyền sư thương khi nãy, chẳng bao lâu khi hai họ rời kẻ khác đưa xử lý, phận cũng chẳng ai buồn quan tâm.
Vừa , Mạnh Bà giới thiệu cho Tần Vũ Niết:
– "Khu vực gần cổng gì đáng giá, đồ lặt vặt thôi. Hàng đều sâu bên trong. nếu cô dạo chơi mua sắm chút đồ thú vị thì cũng thiếu. Đồ ở đây hầu hết đều chút "tử khí" nhưng vài món trong đó đôi khi cũng hữu dụng đấy. Còn bảo vật thực sự, thường chỉ tập trung trong tay một vài nhà lớn ở phía trong ."
Mạnh Bà tiếp tục giải thích:
"Ở quỷ thị, thứ gì cũng thể mua , từ tình báo, mạng cho đến phù lục, vũ khí, đan dược, thậm chí cả tiên phẩm. Chỉ cần đủ tiền, gì cũng thể sở hữu. Hơn thế, mỗi quý nơi đây đều tổ chức một buổi đấu giá hội cực kỳ danh giá. Những món mang đấu giá đều thuộc dạng hiếm khó tìm, khiến ít tranh đến mức điên cuồng. Tuy nhiên, ai cũng đấu giá hội . Họ sẽ chọn lọc khách tham dự dựa tài sản và địa vị. Điều kiện tối thiểu là chứng minh sở hữu tài sản trăm triệu Minh tệ."
"Trăm triệu Minh tệ?" – Tần Vũ Niết đến con , hai mắt lập tức sáng rực như . Cô khỏi cảm thán:
"Đấu giá hội đúng là ghê gớm thật."