Nghe , thể khẽ run lên, cứng đờ trong giây lát như rút cạn sinh khí, cúi đầu uể oải, giọng yếu ớt đầy hối hận:
" ... đều ... Từ cái ngày đồng ý giúp , rõ, loại như dù c.h.ế.t cũng chỉ đáng xuống địa ngục, hành hạ ngừng."
Mạnh Bà nhếch mép lạnh, ánh mắt sắc như băng tuyết:
"Bây giờ đây than thì ích gì? Khi ngươi quyết định bán linh hồn cho ác ma, chẳng lẽ từng nghĩ đến ngày hôm nay sẽ đến ? Giờ giả vờ ăn năn cho ai xem?"
Hắn giật , hai mắt trợn trừng đầy kinh hãi, run rẩy hỏi, giọng khản đặc:
"Ngài... ngài ?"
Mạnh Bà vẫn giữ vẻ lãnh đạm, đôi mắt lạnh lùng như thấu suốt thứ, chậm rãi đáp:
"Trên ngươi một mùi hương... Đó là thứ còn sót một nghi lễ hiến tế. Loại mùi thường nhận nhưng với chúng thì lạ gì, bởi vì nó thấm sâu tận linh hồn kẻ từng tham gia hiến tế."
Tần Vũ Niết sững , ánh mắt đầy kinh ngạc, như sét đ.á.n.h ngang tai. Cô yên bất động, biểu cảm ngơ ngác hệt như thấy điều gì thể tin nổi.
Hiến tế? Cái gì mà hiến tế? Sao như thể tên cũng là đồng lõa chuyện ?
Những gì ... chẳng lẽ đều là dối trá?
Mạnh Bà nhạt, ánh sắc bén như lưỡi d.a.o lướt qua :
"Ngươi cố ý đóng vai kẻ vô tội ép buộc những chuyện ghê tởm , nghĩ rằng như thế thì chúng sẽ dễ dàng bỏ qua cho ngươi ? Những gì ngươi kể, rốt cuộc bao nhiêu là sự thật, bao nhiêu là giả dối, chắc trong lòng ngươi rõ nhất."
Mạnh Bà nhấn mạnh từng chữ, giọng lạnh lùng đầy nghi hoặc:
"Ngươi rằng dùng ẩn phù để theo dõi Lý Trường Thanh nhưng lẽ ngươi ... Nếu chính chỉ đường, dù ngươi bám sát từng bước, cuối cùng vẫn sẽ lạc lối trong bát quái trận mà bày ."
Mạnh Bà khẽ nhướng mày, giọng điệu sắc lạnh như lưỡi dao:
"Ngươi còn bảo hạ dược? Thật nực ! Người thực sự hạ d.ư.ợ.c chẳng là những cô gái đáng thương ? Để thành nghi thức hiến tế, điều kiện tiên quyết là sự đồng thuận từ chính nạn nhân. Nếu sự đồng ý, hiến tế thất bại là điều tất yếu."
Nàng chậm rãi tiến lên, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt:
"Ngươi kể rằng theo dõi đến tận nơi hiến tế, tận mắt chứng kiến cảnh tượng ? Thôi ! Đó chẳng là do ngươi và phối hợp dựng lên ? Các ngươi lợi dụng việc trộm đồ để khiến tự nhiên đuổi theo đến đó, đưa họ bẫy, kết thúc tất cả bằng tay của . Hai các ngươi phối hợp tồi đấy chứ."
Hắn vốn nghĩ che giấu khéo, ngờ vẫn thấu, trăm ngàn chỗ hở cách nào vá . Cười khổ một tiếng, thở dài:
"Từ khi nào ngươi phát hiện ?"
Mạnh Bà nhẹ nhàng nhếch môi, nụ thoáng qua như thể chẳng hề coi chuyện gì:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/161.html.]
"Ban đầu cũng chỉ nghĩ ngươi đơn giản là cướp cái hộp gỗ , dù loại phù chú đó cũng quý hiếm. khi đến gần ngươi, ngửi thấy cái mùi hiến tế quen thuộc đó... Thêm đó, màn kịch vụng về của ngươi quả thật khiến nhịn bật ."
Tên nhất thời nghẹn lời, mặt cứng đờ, răng c.ắ.n chặt, trong lòng ngập tràn sự cam lòng và căm phẫn. Hắn nghiến răng, giọng gằn :
"Vậy tại ngay từ đầu ngươi vạch trần luôn ?"
Mạnh Bà dường như chẳng bận tâm đến sự tức giận của , vẫn thản nhiên thưởng thức bàn tay thon dài của , điềm nhiên đáp:
"Ta cũng tò mò xem ngươi sẽ thêu dệt câu chuyện . Dù trong đó lẫn đầy những lời bịa đặt, chỉ cần ghép nối mớ chuyện chắp vá lung tung là cũng đoán tám, chín phần sự thật ."
Tên trộm: "..."
Nhìn bộ dạng im bặt dám phản bác của , khóe miệng Mạnh Bà nhếch lên, nở một nụ lạnh nhạt nhưng đầy ẩn ý:
"Được , chuyện xưa cũng xong, giờ thì thôi. Ta sẽ đưa ngươi đến nơi mà ngươi đáng thuộc về."
Vừa , nàng phất tay một cái, trong nháy mắt xuất hiện một sợi dây thừng lấp lánh kim quang, nhanh chóng quấn lấy .
Có lẽ rằng chống cự cũng vô ích, chẳng là đối thủ của Mạnh Bà, chẳng phản kháng mà chỉ lặng lẽ để mặc cho trói.
Mạnh Bà định bước thì bỗng nhiên nhớ điều gì đó, liền Tần Vũ Niết, dịu dàng :
"Xin nhé, Tiểu Vũ Niết. Hôm nay thể đưa cô dạo thêm . yên tâm , hôm nào nhất định sẽ bồi cô chơi thật thỏa thích."
Tần Vũ Niết lắc đầu , đáp đầy chân thành:
"Mạnh tỷ, . mua mấy lá phù , hôm nay là vui lắm ."
Nghe , Mạnh Bà khẽ gật đầu:
"Được, để đưa cô khỏi Quỷ Thị . Ta sẽ gọi đến đón Cô."
Nói xong, nàng một tay nắm sợi dây thừng, lôi tên trộm như thể dắt một con thú ngoan ngoãn, còn Tần Vũ Niết thì lẳng lặng theo bên cạnh.
Toàn bộ những gì xảy khiến cô ngẫm nghĩ lâu.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Bài học rút ?
Đừng bao giờ dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai, đặc biệt là những kẻ tự dưng chủ động tiếp cận . Vì đa phần những lời của họ, đều ẩn chứa một mục đích nào đó!
Bầu trời bao giờ tự dưng rơi xuống bánh bao nhân thịt!
Và quan trọng hơn—Quỷ Thị, nơi thật sự chẳng an chút nào!