Diêm Văn Cảnh đưa mắt quan sát xung quanh gian bếp nhỏ nhàn nhạt đáp:
"Không , chỉ đây xem cô thôi."
Khoảng nửa giờ , Tần Vũ Niết tay bưng một đĩa thức ăn thơm lừng đặt lên bàn. Sau đó, cô xoay lấy chén đũa và phần cơm dọn mặt Diêm Vương gia.
Bỗng Tần Vũ Niết như sực nhớ điều gì, đôi mắt sáng lên:
"À đúng , suýt nữa thì quên mất."
Tần Vũ Niết nhanh chóng lấy quyển sổ ghi chép, lật vài trang mang đến mặt Diêm Vương gia:
"Đây là ghi chép hôm nay. Đơn hàng đầu tiên gửi phản hồi vì lượng đặt hàng hôm nay khá nhiều. Ngài xem qua nhé."
Thực , thông thường việc thanh toán đều chốt một mỗi tháng. vì đây là những ngày đầu mới khởi động công việc, đơn hàng định và phản hồi hơn mong đợi nên Tần Vũ Niết cho Diêm Vương gia thấy rõ tình hình. Cô chứng minh rằng công việc hề vô dụng như nghĩ, thậm chí còn đang mang lợi nhuận khá .
Hơn nữa, mỗi ngày giữ một đống tiền trong cũng khiến cô lo lắng yên. Thay vì thấp thỏm, chi bằng giao tiền luôn cho gọn gàng.
Diêm Văn Cảnh chỉ liếc qua sổ sách, gật đầu một cái coi như , thêm gì
Sau khi dùng bữa, Diêm Vương gia rời khỏi nhà Tần Vũ Niết nhưng về Địa phủ ngay, mà bay thẳng tới một nơi khác.
Tại đó, một lão nhân râu bạc như tuyết, khoác trường bào trắng, thấy Diêm Vương bất ngờ xuất hiện liền theo phản xạ xuất chiêu công kích. Tuy nhiên, chỉ trong chớp mắt, chiêu thức của ông Diêm Văn Cảnh dễ dàng hóa giải.
Khi rõ đến là ai, lão nhân thoáng lộ vẻ kinh ngạc, vuốt chòm râu bạc của , nở nụ hiền hòa:
"Ô kìa, khách quý hiếm thấy! Diêm Vương gia đích giá lâm, thật thất lễ tiếp đón từ xa."
Diêm Văn Cảnh hứng thú trò chuyện xã giao thẳng vấn đề:
"Cho một quyển công pháp phù hợp cho mới bắt đầu."
Nói , bổ sung thêm một câu, giọng điệu nghiêm túc:
"Phải là loại ôn hòa, dễ tiếp thu."
Lão nhân râu bạc Diêm Vương từ đầu đến chân với ánh mắt đầy nghi hoặc, hỏi dò:
"Ngươi dùng cho bản ?"
Diêm Văn Cảnh lạnh nhạt đáp:
"Ừm."
Lão nhân râu bạc mỉm , ánh mắt đầy sự tò mò:
"Ngươi mấy trăm năm nay hề ghé qua chỗ , đột nhiên tới, còn đòi công pháp cho mới học, còn cố tình dặn dò 'ôn hòa' chút. Hỏi chứ, công pháp là đưa cho ai? Chắc chắn tự ngươi dùng nhỉ? Ngươi mà cần công pháp cấp thấp thì đúng là sống lâu cũng chẳng tiến bộ!"
Diêm Văn Cảnh chỉ thở dài, giọng điệu kiên quyết:
"Ngươi chỉ cần đưa cho là ."
Lão nhân râu bạc nhướng mày, vẫn buông:
"Công pháp của , ngươi ít nhất cũng cho là dùng cho ai chứ?"
Diêm Văn Cảnh xoay , chuẩn rời nhưng lão nhân vội vã ngăn :
"Người trẻ tuổi, đừng nóng vội như thế."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/163.html.]
Sau đó, lão nhân đưa cho một quyển công pháp ôn hòa, dành cho các nữ t.ử tu luyện.
Diêm Văn Cảnh liếc qua một cái, bình thản :
"Ta nhớ là ngươi cuốn ngọc tim sen kinh, đưa cho cuốn đó ."
Lão nhân râu bạc khựng , tay vuốt chòm râu ngần ngừ, lắc đầu :
"Ngươi thật là chẳng hổ, hỏi bao nhiêu mà vẫn chịu rõ là đưa cho ai, giờ cuốn bí tịch cao cấp ."
Diêm Văn Cảnh hề nao núng, bình thản đáp :
"Dù ngươi cũng nữ tử, giữ cũng chẳng tác dụng."
Lão nhân râu bạc phì , phục mà :
"Biết chừng thu nữ t.ử thì ?"
Diêm Văn Cảnh chỉ nhẹ nhàng :
"Ồ, thì lúc đó trả cho ngươi."
Lão nhân râu bạc ngây , gì.
là, chỉ Diêm Văn Cảnh mới dám những lời như .
Mặc dù tình nguyện cho lắm nhưng lão nhân râu bạc đành ném cuốn công pháp cho Diêm Văn Cảnh, thở dài:
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
"Được , cho ngươi, cho ngươi."
Diêm Văn Cảnh chỉ nhẹ nhàng :
"Cảm ơn."
Sau đó, rút một bình sứ, ném qua cho lão nhân,"Uống xong nó, ngươi sẽ thể đột phá ngay."
Nói xong, Diêm Văn Cảnh chắp tay, lưng bước .
Lão nhân râu bạc mở nắp bình sứ và ngay lập tức, mùi hương tuyệt vời lan tỏa khắp phòng. Hắn trợn tròn mắt, thể tin nổi:
"Đây, đây chẳng là ngàn cơ đan ?"
Lão nhân chằm chằm bình sứ trong tay, lẩm bẩm:
"Vì một cuốn công pháp cấp thấp mà bỏ ... thật là... thể tin nổi..."
Một lúc , Lão nhân râu bạc lắc đầu, cẩn thận đóng bình sứ và đặt nó sang một bên.
Tần Vũ Niết khi thu dọn xong xuôi, phòng tắm để tắm rửa.
Diêm Văn Cảnh nhà Tần Vũ Niết và nhận cô trong phòng khách. Hắn nhẹ nhàng cảm nhận vị trí của ngọc bội, phát hiện cô đang ở phòng bên. Thế là Diêm Văn Cảnh xuyên tường mà chút do dự.
Mới bước qua bức tường, ngay lập tức nhận dường như đang ở một vị trí... đúng lắm.
Phòng tắm ấm áp, tiếng nước tí tách tí tách vang lên đều đặn.
Trong làn nước mờ ảo, làn da trắng nõn như ẩn như hiện, khiến khung cảnh càng thêm mơ hồ đầy mê hoặc.
Tần Vũ Niết bỗng cảm nhận một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Toàn cô nổi da gà, bản năng đầu và điều cô ngờ nhất hiện mắt — một bóng dáng quen thuộc.
"A ——."