Từ trong chiếc chai đang cầm, nữ quỷ ghé sát thành chai, đôi mắt đỏ ngầu, hung dữ trừng Tần Vũ Niết. Giọng của cô rít lên như xuyên qua gian chật hẹp:
" tội thì cứ để đám quỷ sai xử lý . Cô dựa cái gì mà giam ? Nếu bản lĩnh, cô thả ngoài. Đưa ngục giam, tuyệt đối hai lời."
Tần Vũ Niết cúi đầu chiếc chai, ánh mắt pha chút tò mò. Thấy nữ quỷ đang giận dữ như thể nổ tung, cô rằng, chỉ nhẹ nhàng lắc lắc chiếc chai.
Bên trong, nữ quỷ lập tức ngã trái ngã , loạng choạng đến mức kêu lên oai oái.
Tần Vũ Niết thấy cảnh tượng đó thì bật , học theo giọng điệu đó của nữu quỷ, nghiêng đầu hỏi với vẻ mặt "hồn nhiên vô tội":
"Cô bảo đưa cô ngục giam thì đưa? Cô là gì của chứ? dựa mà lời cô?"
Câu của Tần Vũ Niết như một cú đ.á.n.h trực diện lòng tự tôn của nữ quỷ. Cô nghẹn họng, mắt trợn tròn, chỉ thốt lên một chữ:
"Cô..."
Tần Vũ Niết chẳng thèm đợi nữ quỷ xong, trực tiếp nhét chiếc chai trong túi. Một động tác gọn gàng, khép âm thanh lải nhải phiền phức.
Sau khi nhét nữ quỷ chiếc túi một cách gọn ghẽ, Tần Vũ Niết thoải mái chỉnh dáng vẻ, sang hỏi Mạnh Bà, giọng đầy tò mò:
"Mạnh tỷ, cái chai nãy giá bao nhiêu ?"
Mạnh Bà lơ đễnh phẩy tay, như chẳng mấy để tâm:
"Mấy vạn Minh tệ, thế? Định trả ?"
Nói xong, Mạnh Bà chợt nhớ điều gì đó, nhíu mày, giọng nghiêm túc hơn:
"Nghe đây, nếu cô dám đưa tiền cho , từ nay đừng mong thèm để ý tới cô nữa. Muốn cảm ơn thì thêm chút đồ ăn cho là . Bánh hoa quế và bánh đậu xanh ăn ngon lắm, tới nhớ nhiều thêm. À, cô còn món gì khác ? Tất cả mang tới đây cho thử nhé."
Tần Vũ Niết xong, lập tức nhận rằng việc đưa tiền thực sự là cách . Cô gật gù trong lòng, quyết định tới ghé qua Quỷ thị, nhất định sẽ chọn một món đồ đặc biệt, hợp với sở thích của Mạnh Bà để tặng.
Tần Vũ Niết mỉm đáp:
"Món khác cũng một ít, hôm nào sẽ thêm cho tỷ."
Mạnh Bà , hài lòng gật đầu, nét mặt giãn đầy mãn nguyện. Sau đó, nàng uể oải ngáp một cái, vươn vai lười biếng, lẩm bẩm:
"Thế cũng , về đây. Không về sớm Tiểu Hồng giận dỗi. Nhớ rảnh thì qua cầu Nại Hà chơi, nơi đó thú vị lắm, là phí cả một đời đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/183.html.]
Tần Vũ Niết vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, :
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
"Dạ, nhất định , Mạnh tỷ. sẽ đến."
Đợi bóng dáng Mạnh Bà khuất hẳn, Tần Vũ Niết cũng chần chừ thêm. Cô về xe, ôm đống nguyên liệu nấu ăn chuẩn sẵn, nhắm hướng nhà hứa gia gia mà . Nhà ông hứa ngay sát bên nhà của Lý Minh – quả nho quái khách hàng quen thuộc của cô.
Vừa bước tới nơi, Tần Vũ Niết thấy cửa ba bóng quỷ chụm . Hai trong đó là Lý gia gia, còn chính là Lý Minh. Cảnh tượng mắt trông vẻ căng thẳng, khi Lý Minh giữa, mặt mũi bơ phờ, cố gắng can ngăn điều gì đó.
Đột nhiên, ánh mắt Lý Minh sáng rực khi thấy Tần Vũ Niết ôm đồ ăn tới. Hắn như tìm chiếc phao cứu mạng, lao thẳng về phía cô, tay vẫy loạn xạ, miệng la lớn đầy kích động:
"Bà chủ Tần! Cuối cùng cô cũng đến , chờ ngươi rụng cả nho đây ."
Tần Vũ Niết màn nhiệt tình bất ngờ cho giật , vội né sang một bên để tránh lao . Cô nhướn mày, vẻ mặt đầy tò mò, hỏi:
"Chuyện gì thế? Anh cái trò gì mà hớt hải ?"
Lý Minh thấy Tần Vũ Niết, kìm mà lóc như một đứa trẻ, : "Nếu cô đến, sẽ bọn họ phân xử mất thôi."
Tần Vũ Niết nhịn bật ,"Làm gì nghiêm trọng ?"
Ngay lúc đó, Lý gia gia mỉm , bước tới , vẻ mặt hòa nhã : "Bà chủ Tần, Cô tới ."
Hứa gia gia thấy cũng chịu kém cạnh, hai ông lão giễu cợt , rôm rả như trẻ con, theo Tần Vũ Niết .
Tần Vũ Niết bộ dạng của họ, khỏi thắc mắc,"Lý gia gia, các vị đang gì ?"
Cô để ý đến ánh mắt như "đập vỡ đá" của Lý Minh đang .
Lý gia gia ha hả, đáp: "Ha ha... Không gì , chúng chỉ đang luyện thi bộ thôi mà."
Hứa gia gia cũng phụ họa: " đúng , chúng nhàn rỗi nên luyện tập chút cho khỏe . Bà chủ Tần, xin mời , mời ."
Tần Vũ Niết cảm giác gì đó nhưng cô vẫn hiểu rõ lắm nên cũng gì, chỉ lẳng lặng theo họ biệt thự.
Ông Hứa thấy Lý gia gia bước , liền hừ một tiếng, sắc mặt đầy vẻ hài lòng: "Bà chủ Tần đến nấu cơm cho , mà còn ông hổ đây ? Mau chóng ."
Lý gia gia chịu thua, liền đáp : "Bà chủ Tần là cháu của mời đến, chứ? Mà nếu , thì cũng ăn no xong ."
Lý Minh một bên, đau đầu đỡ trán, chẳng gì nữa: "..." Cứ thế xảy chuyện gì đây?