Ta tại địa phủ bán cơm hộp - 199

Cập nhật lúc: 2025-12-08 08:40:38
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Vũ Niết hoảng hốt, lùi gần Diêm Vương gia một chút, chỉ đám , giọng run run:

"Bọn họ... bọn họ dậy ."

Mạnh bà , tủm tỉm:

"Cấm d.ư.ợ.c mà, hiệu quả?"

Diêm Vương gia liếc mắt một cái lên tiếng:

"Cái t.h.u.ố.c là đậu ngươi, là một loại cường hiệu đan dược. Nó thể trong thời gian ngắn khiến cảm thấy vết thương lành, đơn giản mà , nó giống như t.h.u.ố.c tê trong y học nhân gian, thể khiến cơ thể tạm thời quên cơn đau."

Tần Vũ Niết Mạnh bà với ánh mắt đầy suy tư:

"... Vậy là thế ."

Mạnh bà thấy vạch trần, mắt khẽ liếc qua :

"Chậc, Diêm Vương gia, ngài thật chẳng thú vị chút nào."

Nói , Mạnh Bà bước lên phía , ôm lấy bả vai Tần Vũ Niết, :

"Đi thôi, tiểu Vũ Niết, cô bảo họ giúp cô sửa tường ?"

Khi Mạnh bà dẫn Tần Vũ Niết ngang qua, thấy Diêm Vương gia đang nhíu mày, bà liền mỉm đầy ẩn ý, môi đỏ khẽ nhếch lên:

"Diêm Vương gia, tiểu Vũ Niết mang , ngài đến thì tự đuổi theo, đến thì cứ thì tùy."

Tần Vũ Niết thể tin mắt , há hốc miệng Mạnh bà. Những lời kiêu ngạo ...

Làm Diêm Vương gia tự đuổi theo ?

Còn bảo Diêm Vương gia thì ...

Đây chẳng là hành động của một con hổ, một con sói ?

Tần Vũ Niết Diêm Vương gia mặt lạnh, mày nhíu chặt, cảm giác như ngay giây tiếp theo, sẽ nổi giận.

Tần Vũ Niết ủy khuất "rơi lệ đầy mặt." tự hỏi: những vị thần tiên đấu đá kéo theo , một tiểu nữ t.ử bình thường chứ?

Mạnh bà trong lòng Tần Vũ Niết đang suy nghĩ gì, Nàng vẫn vô tư kéo cô tiến đám huyền sư, đá nhẹ một gần đó quát:

"Còn ngơ ngác thế nào? Mới nãy thấy ? Mau sửa tường cho ."

Nghe , mấy tên huyền sư đang còn ngơ ngác bỗng nhiên tỉnh táo , vội vàng đáp:

"Dạ, ngài yên tâm, chúng sẽ sửa thôi."

Một tên khác vội vã thêm:

" đúng đúng, chúng chắc chắn sẽ sửa cho cẩn thận."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/199.html.]

Tất cả bọn họ đều mới chứng kiến mối quan hệ kỳ lạ giữa Tần Vũ Niết, Diêm Vương gia và Đông Nhạc Đại Đế cùng với Mạnh bà, trong lòng ngừng kêu than: "Sao sớm hơn chứ?"

Nếu mối quan hệ sâu sắc , chắc chắn họ chẳng dám gần một chút nào.

Tên huyền sư đầu tiên gọi tới càng dám hé miệng. Hắn vẫn còn nhớ Diêm Vương gia dằn mặt một trận, giờ đây, dám thêm một lời nào nữa.

Nếu đ.á.n.h đó chính là Mạnh bà, thì ngu mà dẫn Lý sư tới tìm chuyện.

Hiện giờ thì , Lý sư phế ít, còn mặt dày đến mức treo tên ở chỗ Diêm Vương. Nếu lỡ mà xuống đó thật, lọt tay Diêm Vương gia, thì đời coi như xong đời.

Dẫu cho miễn cưỡng sống sót nhưng nghĩ mà xem, hại cả đám đồng môn sư t.h.ả.m như thế, ai nấy chắc chắn sẽ chẳng để yên cho .

Giờ thì chỉ ngược thời gian về nửa tiếng , tự tát một trận cho tỉnh. Cùng lắm thua là vì kỹ năng bằng , thế mà còn bày đặt sĩ diện, gỡ gạc gì.

Nếu đời bán t.h.u.ố.c hối hận, thì dù bán nhà bán cửa, cũng mua cả tá. mà, đời dễ thế, chẳng loại t.h.u.ố.c nào cho cả.

Hai tên huyền sư còn vội vàng lôi đám sư lê lết đất dậy, hét to:

"Nhanh lên! Đi sửa tường mau."

Mấy tỉnh táo, thấy mà đờ đẫn, mặt ngơ như mới ngủ mơ dậy.

Trong đó, một tên huyền sư đang đống m.á.u me tay , vẻ mặt đầy hoang mang tự hỏi:

"Ủa? Sao nhiều m.á.u thế ?"

Chưa kịp định thần, cái vụ "sửa tường" thì lập tức hỏi:

"Sửa tường? Sửa tường gì? Chúng đến để..."

Chưa kịp hết câu, một tên bên cạnh nhanh tay lẹ mắt bịt miệng. Kẻ bịt miệng thì hoảng hốt liếc về hướng Diêm Vương gia và Mạnh Bà, mặt xanh lét như sợ họ thấy.

Chờ đến khi chắc chắn Diêm Vương gia và Mạnh Bà xa vài mét, kẻ bịt miệng mới thở phào nhẹ nhõm, bỏ tay xuống. Mặt còn nguyên vẻ như thoát c.h.ế.t trong gang tấc.

Gã hạ giọng cảnh cáo, vẻ mặt nghiêm trọng:

"Không nhắc chuyện ! Ngoan ngoãn sửa tường, cần thêm một câu dư thừa nào."

Người định mở miệng hỏi thêm nhưng một ánh mắt sắc lẻm như d.a.o lia tới, đành vội đổi chủ đề. Hắn chỉ trán của gã che miệng, kinh ngạc thốt lên:

"Ủa? Cái trán ngươi ? Sao nó kỳ lạ thế?"

Phồn hoa như mộng lưu quang tận.

Gã che miệng lập tức phẩy tay, hiệu im miệng. Giọng gã trầm xuống, mang theo sự nghiêm trọng đến lạnh :

"Ngươi đừng hỏi nhiều! Chỉ cần nhớ kỹ, tuyệt đối dây bọn họ. Nếu , đừng mong ai cứu nổi ngươi."

Câu như hắt một gáo nước lạnh lên , khiến càng thêm hoang mang. Trong đầu rối như tơ vò: Rốt cuộc xảy chuyện gì? Tại đột nhiên trở nên hoảng sợ đến ?

Không đúng. Vừa nãy chẳng cả bọn đang tấn công cái cô gái ?

Cô gái đó ?

Loading...