"Thẩm ở nhà thấy bên ngừng phát tiếng động, lo quá chịu nổi nhưng con bảo chúng cứ về . Dù về nhà, thẩm vẫn thấp thỏm yên. Nếu qua đây tận mắt, chắc đêm nay cũng chẳng ngủ nổi. Mới thấy bên im lặng, liền vội vàng kéo nhà chạy sang ngay."
Nghe Vương thẩm , Tần Vũ Niết liền đảo mắt quanh một lượt, đó nở nụ nhẹ, trấn an:
"Không thẩm, thẩm xem , con vẫn bình an vô sự mà."
Vương thúc – chồng của Vương thẩm – gật đầu lia lịa thêm :
"Con , về nhà là thẩm con cứ tới lui, cứ lo lắng mãi, còn hối hận vì để con ở một . Đến khi bên đột nhiên im bặt, bà càng cuống lên, vội bắt rủ thêm mấy nữa đến xem thế nào. May là con , chứ nếu chuyện gì thật, bà chắc ân hận cả đời mất."
Tần Vũ Niết xong, lòng ấm áp hẳn lên, cảm động :
"Cảm ơn thúc, cảm ơn thẩm, thật quá. Con thật sự mà."
Vương thẩm kỹ Tần Vũ Niết từ đầu đến chân, thấy cô đúng là vấn đề gì, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm:
"Không là . Mới nãy, con gì mà "sư" với chẳng "sư", mà chẳng hiểu gì cả. cái động tĩnh khi thì rõ ràng quá, thẩm và thúc con lo c.h.ế.t. May mà con gặp chuyện gì. À, , con bảo bằng hữu đến giúp, họ ? Đi cả ?"
Nghe thế, thúc thúc bên cạnh cũng tò mò chen :
"Vũ Niết , con đó là cái gì huyền sư , giống mấy TV lợi hại lắm ? Thúc tiếng động bên mà cứ tưởng động đất sắp ập tới, thúc hú vía cả buổi đấy."
Tần Vũ Niết bật nhẹ, gật đầu đáp:
"Vâng, đúng thúc. Bọn họ cả , mấy kẻ gây rối cũng mang . À mà, những giỏi thì giỏi thật nhưng vẫn còn thua xa bằng hữu của con."
Vương thẩm chợt nhớ đến khi nãy lúc mới , bà thấy tường nhà Tần Vũ Niết dường như sửa sang , liền hỏi:
"Thẩm thấy tường nhà con hình như mới xây , cũng khác hẳn . Còn nền nhà nữa, trông cứ mới tinh, là ?"
Nghe , Tần Vũ Niết vội giải thích:
"Dạ... trong lúc xử lý đám , họ vô tình hỏng một chút tường nhà nên đó bèn giúp con sửa ngay."
Nghe xong, Vương thẩm cẩn thận quanh một nữa gật gù:
"Ừm, cũng đấy chứ! Không ngờ quái mà cũng lễ phép. Đã còn nhanh nữa chứ, hiệu suất cũng khá phết. Rốt cuộc là bao nhiêu tới mà chỉ chớp mắt sửa xong hết thế ?"
Tần Vũ Niết câu , bất giác bật khẽ nhưng dám gì thêm. Cô sợ nếu kể hết chuyện khiến hoảng hốt thêm.
Thấy Tần Vũ Niết trông thực sự bình an, Vương thẩm nhẹ nhàng tiếp:
"Ừ , con là . Chúng cũng chỉ tới xem chuyện gì . Giờ thấy gì nghiêm trọng, chúng cũng yên tâm về . nhớ kỹ, nếu gì cần giúp đỡ thì đừng ngại . Đều là bà con thiết, ai cũng con lớn lên cả, cần gì cứ gọi một tiếng, chẳng ai từ chối ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/208.html.]
Những khác cũng nhao nhao đồng tình:
" đấy! Nhà bọn chẳng gì ngoài với sức. Nặng nhọc cỡ nào cũng thể gánh giúp con."
Tần Vũ Niết , lòng khỏi ấm áp. Cô họ, khẽ gật đầu, đáp:
"Con các thúc, các thẩm thương con. Có việc gì cần, con nhất định sẽ khách sáo."
Vương thẩm khoát tay, hiền hậu:
"Thế là . Giờ muộn , con cũng mệt cả ngày, khỏi tiễn bọn gì. Chúng tự về ."
Nói xong, mấy hàng xóm liền vui vẻ chào về.
Dù Vương thẩm bảo cần tiễn nhưng Tần Vũ Niết vẫn theo tiễn họ tận cổng. Chờ khuất bóng, cô mới nhà, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm ơn vì những hàng xóm bụng như .
Lúc về giường, Tần Vũ Niết chẳng còn tâm trạng nào để ngủ. Những suy nghĩ về Diêm vương gia mạnh mẽ cứ quanh quẩn trong đầu, khiến cô cảm thấy bản hiện tại chẳng xứng đáng gì với những điều .
Suy nghĩ chỉ càng khiến Tần Vũ Niết thêm quyết tâm. Cô lập tức dậy, bắt đầu vận chuyển công pháp để tu luyện. Cô nhận quá yếu, nếu mau chóng mạnh lên, chẳng những thể bảo vệ bản mà còn thể gây liên lụy cho những xung quanh.
Cả đêm cô chăm chỉ luyện tập, trời sáng, mặc dù thức trắng đêm nhưng tinh thần của cô sảng khoái hơn bao giờ hết.
Tần Vũ Niết rửa mặt, dọn dẹp một chút, bắt tay chuẩn bữa sáng.
Hôm nay, cô kế hoạch mời các thúc thúc, bá bá trong thôn đến ăn cơm, để cảm ơn sự giúp đỡ của họ tối qua, khi họ ngại khó khăn đến giúp đỡ cô.
Sau khi Vương thẩm đến, Tần Vũ Niết liền chia sẻ ý định của . Vương thẩm , lập tức gật đầu đồng ý:
" là nên mời, thế mới phép."
Ngay lập tức, bà bắt tay chuẩn đồ ăn, còn ngoài mua thêm thức ăn. Tần Vũ Niết cũng ngoài, ghé qua từng nhà nhắc nhở đừng nấu cơm trưa, mà đến nhà cô ăn.
Một dì xong, liền :
"Thỉnh mời nhiều như , nhà ngươi đủ bàn ? Để dọn bàn ghế nhà qua cho, ngươi đừng lo lắng chuyện ."
Một dì , liền :
"Đã mời nhiều như , nhà con đủ bàn ? Để dọn mấy cái bàn ghế nhà qua cho con, đừng lo chuyện nhé."
Tần Vũ Niết , gật đầu đáp:
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
"Vậy đa tạ Lý thẩm. Con còn thông báo mấy nhà khác, quấy rầy thẩm nữa, lát nữa gặp."
"Được, cứ thế nhé."