Ta tại địa phủ bán cơm hộp - 213

Cập nhật lúc: 2025-12-09 13:08:04
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người phụ nữ mỉm nhẹ nhàng, giọng như gió xuân lướt qua:

"Cảm ơn, cô cũng ."

Nói xong, phụ nữ bước tới, dừng cách hai đúng một mét. Đôi mắt chứa đầy ý thoáng qua vẻ hài hước, cô liếc Mạnh Bà, trêu ghẹo:

"Hôm nay ngọn gió lành nào thổi tỷ tới đây ? Không lẽ cầu Nại Hà thiếu khách nên tỷ rảnh rang ghé chơi?"

Mạnh Bà bật , chỉ tay về phía Tần Vũ Niết bên cạnh, giải thích:

"Ta dẫn đến mua y phục. Đây là Tần Vũ Niết, của ."

Mạnh Bà sang, nhẹ nhàng giới thiệu với Tần Vũ Niết:

"Đây là bà chủ của cửa tiệm, tên là Liễu Mị. Cô cứ gọi cô là Liễu tỷ."

Nghe , phụ nữ gọi là Liễu Mị lập tức chuyển ánh mắt, chăm chú Tần Vũ Niết từ xuống . Sau một hồi đ.á.n.h giá, ánh mắt của Liễu Mị dừng một thoáng vai Tần Vũ Niết, nơi chú hồ ly trắng đang uể oải vắt vẻo.

Chỉ trong chớp mắt, đôi môi đỏ mọng của Liễu Mị cong lên thành nụ quyến rũ:

"Vũ Niết, đúng ? Cô cũng thể gọi là Mị Mị."

Chú hồ ly dường như cũng cảm nhận ánh mắt , nó ngẩng đầu lên Liễu Mị một cái, đôi mắt sáng ngời đầy vẻ khôn ngoan. chẳng buồn bận tâm lâu, nó lười biếng cuộn , tiếp tục chiếc khăn lông mềm mại quấn quanh cổ Tần Vũ Niết.

Tuy nhiên, Mạnh Bà đến cách xưng hô "Mị Mị" thì lập tức lườm Liễu Mị một cái, trừng mắt nể nang:

"Có chút liêm sỉ ? Lớn tuổi còn bắt cô gái trẻ gọi là "Mị Mị". là già mà chịu buông, kiếm cớ chiếm lợi chứ gì."

Liễu Mị hất nhẹ mái tóc, mắt phượng cong cong, đáp với vẻ mặt chút nao núng:

"Chậc, chẳng lẽ cô phụ nữ dù bao nhiêu tuổi thì cũng mãi mãi chỉ mới 18 thôi ?"

Nói xong, Liễu Mị uốn eo đầy yêu kiều, lướt qua Tần Vũ Niết, tiến sát đến bên cạnh Mạnh Bà. Với một tay chống nạnh, một tay chọc nhẹ vai Mạnh Bà, cô khẩy, trêu chọc:

"Xem giữ cầu Nại Hà lâu quá , thành khô khan chẳng còn chút thú vị gì nữa."

Một làn hương thoang thoảng, thanh nhã len lỏi mũi Tần Vũ Niết. Mùi hương nồng gắt mà dịu dàng, mềm mại, như gió nhẹ khẽ lướt qua, để chút vấn vương khó tả.

Theo bản năng, Tần Vũ Niết ngẩng đầu, tìm kiếm nơi phát hương thơm. Trước mắt cô, Liễu Mị đang cạnh Mạnh Bà, cả hai tạo thành một cảnh tượng đối lập nhưng hảo đến mức khó tin.

Hôm nay, Mạnh Bà diện một bộ trang phục đỏ rực, đơn giản nhưng đầy khí chất.

Một mặc y phục đỏ, mạnh mẽ, dứt khoát; còn trong chiếc sườn xám trắng, quyến rũ đến mê hồn.

Một đỏ một trắng, như hai sắc thái của thế giới đối lập, tạo nên một bữa tiệc thị giác mà chỉ cần thôi cũng thấy lòng lâng lâng.

Tần Vũ Niết khỏi ngây , đáy mắt tràn đầy sự kinh diễm.

Liễu Mị khi đấu khẩu với Mạnh Bà, sang Tần Vũ Niết, nhẹ:

Phồn hoa như mộng lưu quang tận.

"Vũ Niết, cô gái nhỏ, cô kiểu quần áo thế nào? Cứ với tỷ, đảm bảo tỷ cho em mê ly, khiến rời mắt ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/213.html.]

mà, đợi một hồi lâu, Tần Vũ Niết vẫn trả lời. Cô dường như vẻ lộng lẫy của hai mắt cho choáng ngợp, thốt nên lời.

Liễu Mị tò mò, bước gần, nghiêng , khẽ vẫy tay mặt Tần Vũ Niết, giọng ngọt ngào như gió thoảng:

"Vũ Niết, cô gái nhỏ, tỉnh nào?"

Tần Vũ Niết giật , như thoát khỏi cơn mơ, vội vàng đáp:

"Hả? Dạ?"

Mạnh Bà bên cạnh nhịn bật , sang đỡ:

"Liễu Mị tỷ của cô hỏi, cô kiểu quần áo nào đây?"

Lúc , Tần Vũ Niết mới chợt nhớ , vội vàng đáp:

"À, một chiếc áo choàng màu đen, thể thêu thêm một vài hoa văn chìm hoặc thiết kế gì đó đặc biệt, độc lạ ạ?"

Liễu Mị , đôi môi cong lên, nở một nụ đầy ẩn ý, ánh mắt trêu đùa quét qua Tần Vũ Niết:

"Tặng ai đó hả? Là quan trọng đúng ?"

Ánh mắt tinh nghịch cùng giọng điệu trêu chọc của Liễu Mị khiến Tần Vũ Niết đỏ mặt, cảm giác như thấu tâm can. Cô lúng túng, trong đầu vội phủ nhận ý nghĩ mà Liễu Mị đang ngầm ám chỉ.

"Không như tỷ nghĩ ." Tần Vũ Niết cuống quýt tự nhủ trong lòng.

mà... đúng là cô định tặng chiếc áo cho Diêm Vương Gia.

nếu như Liễu Mị đang ngầm ám chỉ thì thật oan cho Tần Vũ Niết. Ngay từ đầu, cô cái "ý tứ" đó. Chỉ là đơn thuần tặng Diêm Vương một món quà thôi mà.

Tần Vũ Niết thầm quyết định: "Giả ngu là thượng sách."

Cô bình thản trả lời, đôi mắt cố giữ vẻ hờ hững:

"À... là một ... lợi hại."

Liễu Mị , nở nụ đầy ý vị, ánh mắt như thấu rõ điều:

"Yên tâm , tỷ tỷ nhất định cho chiếc áo choàng đến mức khiến đó thể rời mắt."

Tần Vũ Niết cố giữ bình tĩnh, hỏi tiếp:

"Vậy... bao lâu thì xong ạ?"

Liễu Mị khẽ nghiêng đầu, ngón tay thon dài vuốt cằm, giả bộ suy tư. Sau vài giây, nàng đáp:

"Ừm... ba ngày thôi. vì ám văn khá cầu kỳ, tỷ còn tìm loại tơ phù hợp nữa."

Nghe đến đây, Tần Vũ Niết như trút gánh nặng. Trong lòng cô thầm reo lên: "May quá, chỉ ba ngày, chứ cứ tưởng đợi cả nửa tháng."

Ngay đó, cô dè dặt hỏi về giá cả:

"Vậy... chiếc áo bao nhiêu tiền ạ?"

Loading...