Sau một hồi suy tư, cô nhẹ giọng đáp:
"Được , cảm ơn Hà tiểu thư."
Thế là hai nhanh chóng thêm WeChat nhưng ngay khi Tần Vũ Niết gửi lời đồng ý, bên chuyển khoản tiền một cách nhanh chóng.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Cô dòng tin nhắn kèm theo nội dung ngắn gọn: "Cảm ơn video của cô."
Tần Vũ Niết nhíu mày nhưng nhận tiền. Dù , khoản thù lao từ Cao Gia Thịnh cô nhận . Còn khoản , lẽ là một ân huệ mà Hà Di gửi gắm.
Cùng lúc đó, ở Tần gia, đang quây quần dùng bữa sáng. Tần Hạo thì đang bực dọc với cha , còn Tần Cảnh đang phim ở nơi khác, mặt.
Bầu khí tưởng chừng bình thường nhưng một câu hỏi vô tình của Tần Niệm khiến khí trở nên căng thẳng:
"Mẹ, khi chị về quê, chị thật sự sẽ ở đó bán cơm hộp suốt ?"
Mẹ Tần thấy cái tên Tần Vũ Niết, sắc mặt lập tức đổi, bà cau mày, vui đáp :
"Con hỏi nó gì? Tốt nhất đừng dây dưa với nó."
Tần Niệm thấy phản ứng của , trong lòng thầm vui mừng nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ ngây ngô:
"Con chỉ là tò mò một chút thôi mà. Lần con cùng chị Nghệ Điềm xem phòng ở xa sơn lâu bàn, thấy chị cũng ở đó."
Mẹ Tần , ngẩng đầu con gái, vẻ mặt khó chịu:
"Nó ở quê, lâu bàn cái gì?"
Tần Niệm tiếp tục , vẻ mặt tỏ thản nhiên:
"Nghe chị mua một căn biệt thự ở đó, còn thanh toán hết tiền luôn."
Câu khiến khí bữa ăn càng trở nên nặng nề. Cha Tần, vốn dĩ chẳng để tâm đến những câu chuyện của các con, bỗng đến cái tên "xa sơn lâu bàn", khỏi cau mày, ngạc nhiên hỏi:
"Con cái gì? Xa sơn lâu bàn?"
Tần Niệm vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu:
" , ba?"
Tần Hoài khẽ mỉm nhưng trong ánh mắt lộ sự khinh bỉ, lạnh lùng :
"Làm thể! Cô thể tiền mua biệt thự ở đó? Xa sơn lâu bàn tuy là đỉnh cao ở thành phố A nhưng ít nhất cũng mấy triệu tệ mới mua một căn biệt thự nhỏ. Nếu cô thực sự đủ tiền để mua bộ biệt thự ở xa sơn lâu bàn, thể dễ dàng mua vài chục căn biệt thự mà chẳng tốn sức."
Mẹ Tần , mặt bỗng trở nên trầm ngâm, nghĩ đến điều gì, sắc mặt bà lập tức đổi, trở nên khó coi. Bà lẩm bẩm:
"Nó là mua ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/219.html.]
Tần Niệm ngoan ngoãn gật đầu, giọng nhẹ nhàng như làn gió thoảng:
"Vâng, lúc đó chỉ chị thôi. Con chào hỏi với chị nhưng chị vẻ gặp con nên con cũng dám hỏi thêm gì."
Mẹ Tần xong, sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng, bà chìm suy tư, mấp máy môi lẩm bẩm một :
"Lúc nó , chỉ mang theo một chiếc vali nhỏ... Trong nhà thiếu thứ gì ..."
Tần Hoài suy nghĩ một lát, ngạc nhiên :
"Chẳng lẽ là cả cho tiền ?"
ngay lập tức, lắc đầu, phủ nhận ý nghĩ của :
"Không thể nào , cả gần đây công việc bận tối mắt tối mũi, ngay cả thời gian ăn cơm cũng , thể rảnh rỗi quan tâm tới cô ?"
Một lúc , Tần Hoài kiềm chế , buột miệng :
"Hay là cô l..m t.ì.n.h nhân cho ai đó, bao dưỡng?"
Lời thốt , như một quả b.o.m nổ giữa bàn ăn, cho sắc mặt của Cha Tần và Mẹ Tần lập tức tối sầm, đầy tức giận.
Mẹ Tần thực cũng linh cảm như từ nhưng bà dám thốt lời . Ai ngờ , Tần Hoài thẳng mà hề che giấu.
"Bang ——"
Trong bữa cơm, Cha Tần tức giận đến tột độ, ông đập mạnh tay xuống bàn, chiếc đũa trong tay cũng rơi xuống đất. Cơn giận của ông bùng lên, gào thét:
"Cái thứ vô liêm sỉ ! Ta năm xưa bạc đãi nó ? Có thiếu nó cái gì ? Có thiếu nó ăn uống thiếu nó áo quần ? Vậy mà giờ đây vì một căn nhà, nó l..m t.ì.n.h nhân cho ! Nếu chuyện mà lan ngoài, thì mặt mũi già của giấu ?"
Nói đến đây, ông càng thêm kích động, đập bàn một nữa, quát lớn:
"Sớm thế , năm đó thà coi như đứa con gái ! Đón nó về chỉ tổ rước nhục nhà!"
Ông càng càng cay cú, từng lời như nhát dao:
" là cái đồ từ nông thôn , tầm nông cạn đến nực ! Không những chẳng giúp gì cho gia đình, ngược còn bôi tro trát trấu lên mặt gia đình! May mà gương mặt của nó ít thấy, chứ nếu , giờ cả cái thành phố mặt Tần gia vì nuôi một đứa con gái ham hư vinh, trụy lạc!"
Cha Tần càng nghĩ càng tức, ông nắm c.h.ặ.t t.a.y như thể đập nát cả bàn ăn.
Mẹ Tần một bên, sắc mặt tái mét, rõ ràng cũng đồng tình với từng lời của chồng. Trong lòng bà âm thầm gật gù, tự trách:
Nếu như ngày đó đón nó về, gia đình chắc hẳn vẫn ấm êm như cũ, chẳng đến nỗi vì nó mà ly tán, tình cảm lạnh nhạt, chuyện đổi chiều như hiện tại.
Kết quả thì ? Nó mạnh miệng tuyên bố bao giờ dựa dẫm Tần gia, thế mà lưng lao vòng tay khác, l..m t.ì.n.h nhân để đổi lấy căn biệt thự!
Chuyện chẳng khác nào ném hết mặt mũi của Tần gia xuống đất, còn giẫm đạp lên thương tiếc!
Thật là hổ, hiểu trời cao đất dày là gì!