Tần Niệm theo bóng dáng bà khuất dần, đôi mắt thoáng hiện lên một ánh khó đoán, như ẩn chứa một nỗi u sầu nào đó.
Tần Hoài nhận ánh mắt của Tần Niệm đang dõi mãi về phía rời , kìm tò mò hỏi:
"Em cái gì ? Có gì lạ ?"
Tần Niệm giật , vội lắc đầu, giọng điệu bình thản:
"Không gì ."
Tần Hoài thấy thế, nghĩ ngợi nhiều, sợ em gái vẫn buồn nên cố gắng khí vui vẻ hơn. Hắn nở một nụ hăm hở:
"À, mới tham gia giải đua xe hai ngày , xếp hạng trong top 3 luôn đó! Em xem đua thử ? Hay lắm, đảm bảo tinh thần em sẽ phấn chấn ngay."
Nghe xong, ánh mắt Tần Niệm sáng lên, như thể phát hiện thần tượng ngay mặt. Đôi mắt long lanh, lấp lánh như ánh , cô kìm mà thốt lên:
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
"Anh, giỏi quá ! Mới học đua xe bao lâu mà top 3 ! là thiên tài đua xe trời sinh mà."
Tần Hoài, vốn tự mãn, nay em gái sùng bái như , lòng vui như mở hội. Hắn giả bộ khiêm tốn, vung tay vẻ thản nhiên:
"À thì cũng bình thường thôi nhưng mà đáng lẽ thể nhất đấy, chỉ tiếc lúc khúc cua cuối, thằng ngốc nào đó vượt mặt một chút xíu. Nếu thì cúp vô địch gọn trong tay ."
Tần Niệm ngần ngại cổ vũ, giọng đầy hứng khởi:
"Không , như thế là quá đỉnh ! Em tin tới nhất định sẽ nhất."
Nghe em gái khích lệ, Tần Hoài càng tự tin hơn. Hắn gật đầu chắc nịch:
"Yên tâm, sẽ giành chức vô địch, để em tận mắt chứng kiến lên ngôi."
Dứt lời, Tần Hoài vỗ vai Tần Niệm, sảng khoái:
"Nào, để dẫn em thư giãn một chút, quên hết mấy chuyện phiền phức ."
Tần Niệm , lòng khỏi xao động. Cô từng trực tiếp thấy đua xe bao giờ, tò mò lấn át tất cả. Không do dự, cô dậy theo trai, cùng lên xe lao về phía nơi đầy hấp dẫn .
Điểm đến chính là bãi đua xe ngầm lớn nhất trong vùng, một nơi ồn ào và náo nhiệt với tiếng gầm rú đinh tai nhức óc của những chiếc xe đua. Không khí ở đây sôi động đến mức khiến tim đập loạn nhịp.
Tần Hoài và Tần Niệm bước , ánh mắt lập tức quét qua đám đông đang tụ tập đông nghịt. Tiếng bàn tán vang lên ngớt, mỗi câu chuyện chứa đầy phấn khích lẫn mùi kịch tính:
"Tên đó đúng là sống nữa ."
"Cái kiểu cược lớn như thế mà cũng dám nhận, chắc đầu óc vấn đề."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/221.html.]
"Chắc vì chịu nổi nghèo thôi. Ai mà ngờ Lâm gia từng huy hoàng một thời, giờ phá nát cả. Đại thiếu gia ngày nào giờ chỉ là thằng nhãi nghèo rớt, tiền bạc. Mà nghèo quá thì đầu óc quẫn, chơi liều cũng dễ hiểu."
Một khác chen , giọng đầy giễu cợt:
"Nói chứ, thằng hồi xưa ăn chơi khét tiếng lắm. Có vị hôn thê như tiên mà vẫn lén lút với tiểu minh tinh, thì tiểu tam tiểu tứ đầy rẫy. Nghe đồn còn đụng đến cả đàn ông, nam nữ đều chừa. Thật là... chậc chậc chậc."
Tần Niệm những lời đồn đại đó, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lẫm khó tả. Cô sang Tần Hoài, ánh mắt đầy ẩn ý. trai cô chỉ nhếch môi nhạt, vì những lời bàn tán chẳng liên quan gì đến .
"Thật hiểu nổi vị hôn thê của nghĩ gì! Nghe là một tiểu thư khuê các, xuất ngàn vàng đấy. Nếu là , một cô vợ giàu xinh như thế, thề sống c.h.ế.t cũng chẳng dám loạn."
"Haha, thế bởi vì ngươi nghèo thôi! Nghèo hạn chế trí tưởng tượng của ngươi . Ngươi nghĩ thiếu gia như giống ngươi ? Có tiền thì kiểu phụ nữ nào chẳng , dính chặt một ?"
"Cơ mà công nhận, thằng Lâm Dương đúng là liều mạng thật vì tiền mà bất chấp."
Tần Niệm càng càng cảm thấy những lời đó quen thuộc kỳ lạ. Đến khi hai chữ "Lâm Dương" vang lên rõ ràng, đầu cô như một tiếng sét đ.á.n.h trúng.
Trong khoảnh khắc , tâm trí cô rơi trống rỗng. Chỉ đoạn hội thoại cứ vang lên trong đầu như tiếng vọng dứt:
"Chơi bời tới bến, tiểu tam tiểu tứ đếm xuể, nam nữ gì cũng chừa..."
Đồng t.ử Tần Niệm co rút mạnh, sắc mặt lập tức tối sầm .
Nói cách khác, khi còn bên cô , Lâm Dương chỉ lén lút tìm phụ nữ khác, mà thậm chí còn... qua với đàn ông!
"Ọe—."
Ý nghĩ đó lóe lên, Tần Niệm cảm thấy dày như lật tung, một cảm giác buồn nôn dữ dội ập đến. Cô kìm , cúi nôn thốc nôn tháo.
Thật kinh tởm! Thật sự kinh tởm đến chịu nổi!
Hồi ức về những ngày còn ở bên Lâm Dương ập về, từng chi tiết một trở thành lưỡi d.a.o đ.â.m sâu lòng cô. Sự ghê tởm dâng trào đến mức dày cô tiếp tục quặn thắt,"Ọe—."
Mỗi nghĩ đến, cô càng cảm thấy từng ngu ngốc và mù quáng đến nhường nào.
Tần Hoài đang mải mê thưởng thức cuộc đua thì bất ngờ tiếng nôn bên cạnh giật . Hắn lập tức , ánh mắt đầy lo lắng:
"Sao thế? Em khỏe ? Có khó chịu chỗ nào ? Có nghiêm trọng lắm ?"
Tần Niệm nôn, yếu ớt giơ tay lên xua xua, như hiệu rằng :
"Em... ọe..."
Nhìn cảnh , Tần Hoài hốt hoảng lục túi xách của cô, vội vàng lấy một gói khăn giấy và đưa tới.