Tạ Tất An trả lời: "Ừ, mới đến. Bọn họ đang bắt đầu dỡ hàng ."
Tần Vũ Niết bước xuống giường, hỏi nhanh như gió: "Anh chắc chắn bộ là những cái đó hàng ? Đại khái bao nhiêu?"
Điện thoại bên , Tạ Tất An trò chuyện với Tần Vũ Niết, nhanh chóng dùng tay còn lật qua lật những kiện hàng. Nếu ai vô tình thấy cảnh tượng , chắc chắn sẽ dọa cho nhảy dựng.
Giữa đêm khuya tĩnh lặng, một bóng dáng trắng toát lướt qua từng kiện hàng với tốc độ chóng mặt, mỗi bước di chuyển đều để một vệt mờ mờ, như ma quái.
Tạ Tất An đáp : "Còn một thứ khác đang quậy tứ tung, hàng thì xem sơ qua, đại khái mấy trăm ký."
Nghe , Tần Vũ Niết nhịn mà hít một , kinh ngạc thốt lên: "Nhiều như !"
Cô thật sự thể tưởng tượng , nếu chỗ hàng hóa tràn thị trường trong nước, hậu quả sẽ khủng khiếp đến mức nào!
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Tần Vũ Niết ngẫm nghĩ một lát, :
"Tạ đại ca gom hết chứng cứ , dậy ngay đây."
Giờ mới tầm ba giờ sáng, chẳng những cô đang ngủ say mà ngay cả đồn cảnh sát khi cũng chỉ còn một hai trực ban. nghĩ nghĩ , đây là thời điểm nhất. Nếu hành động nhanh, khi còn kịp ngăn bọn chúng khi chuyện che đậy.
Lục tìm chiếc điện thoại bên cạnh, Tần Vũ Niết nhanh chóng bấm gọi, giọng điệu bình tĩnh nhưng kém phần nghiêm túc:
"Xin chào, báo án... Vâng, là..."
Sau khi tóm tắt tình hình, Tần Vũ Niết cẩn thận cung cấp vị trí chính xác. Trước khi kết thúc cuộc gọi, Tần Vũ Niết cố tình nhấn mạnh:
" video bằng chứng cụ thể. Nếu các cần kiểm tra, thể gửi ngay lập tức. Hiện tại bọn họ vẫn còn ở khuân vác. Mong các nhanh chóng đến vì nếu chậm trễ, e rằng bọn chúng sẽ kịp tẩu tán tang vật."
Khi xong lời báo án của Tần Vũ Niết, viên cảnh sát đầu dây bên như bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ. Adrenaline trong cơ thể tăng vọt, lập tức trở nên tỉnh táo. Sau khi cẩn thận ghi địa chỉ, quên nhắc:
"Phiền cô gửi ngay video bằng chứng qua đây. Nếu xác thực những gì cô , đây thể là một vụ trọng án!"
Tần Vũ Niết nhanh chóng chia sẻ video mà Tạ Tất An cung cấp, gửi theo đúng hướng dẫn của cảnh sát.
Chỉ vì đoạn video , cả đội chuyên án phòng chống ma túy một đêm thể nghỉ ngơi. Cả khu văn phòng sáng rực ánh đèn, chạy qua chạy , chuông điện thoại reo liên hồi. Khuôn mặt ai nấy đều hiện rõ sự nghiêm túc và căng thẳng, khí như sôi sục, mỗi giây đều mang theo cảm giác áp lực của một trận chiến sắp bùng nổ.
Theo thông tin từ Tạ Tất An, đến khi lực lượng cảnh sát tiếp cận hiện trường, kim đồng hồ chỉ hơn 4 giờ sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/280.html.]
Khi ánh mặt trời còn ló dạng , cả vùng đất vẫn chìm trong màn đêm yên tĩnh. Sương mù nhàn nhạt giăng khắp nơi, khiến cảnh vật xung quanh như phủ lên một tấm màn mờ ảo. Giữa vùng núi sâu rừng già , thứ trông tĩnh lặng đến kỳ lạ, như thể bất kỳ điều gì bất thường xảy .
Bên bờ sông, Bàn Long khoanh tay, lớn tiếng thúc giục đám bên :
"Mau lên! Nhanh tay dọn xong đống khi trời sáng!"
Hắn liên tục đảo mắt quanh, ánh mắt sắc bén như chim ưng, bỏ sót bất kỳ động tĩnh nào. Sự cảnh giác hiện rõ khuôn mặt, như thể linh cảm điều gì đó sắp xảy .
lúc , một gã đàn ông đang khuân vác đột nhiên dừng tay, chau mày về phía xa. Hắn hạ giọng nhưng giấu nổi sự lo lắng:
"Này, thấy bên ánh sáng lạ ? Hình như còn cả tiếng xe nữa thì ?"
Người bên cạnh ngẩng đầu theo hướng chỉ tay, liếc qua một cái khẩy:
"Cậu ảo giác ? Chắc ánh đèn chỗ chúng phản chiếu thôi. Đêm hôm khuya khoắt, ai rảnh rỗi mà mò cái chốn rừng sâu nước độc chứ? Với , sáng nay chẳng chúng kiểm tra kỹ hết khu vực ?"
Hắn với vẻ thản nhiên nhưng ai nhận , trong màn sương dày đặc , bóng dáng những lạ mặt bắt đầu xuất hiện, len lỏi qua từng tán cây, từng bụi cỏ, từng chút một áp sát khu vực bờ sông...
Người đàn ông nêu nghi vấn thoáng suy nghĩ, cảm thấy lời giải thích đó cũng hợp lý.
Hắn gãi đầu, gượng tự trấn an:
"Ờ ha, chắc do suy diễn quá thôi. Được , tiếp việc ."
Hắn cúi xuống, tiếp tục công việc còn dang dở. ngay khi câu chuyện khép , một tiếng quát lớn bất ngờ vang lên, xé tan màn đêm yên ắng:
"Các bao vây! Mau bỏ vũ khí xuống và đầu hàng ngay lập tức!"
Âm thanh dõng dạc, nghiêm nghị như tiếng sấm vang dội, đập tan sự yên tĩnh vốn của núi rừng.
Chỉ trong khoảnh khắc, cả hiện trường bỗng như một tổ ong chọc, tiếng hét, tiếng bước chân dồn dập vang lên khắp nơi. Ai nấy đều hốt hoảng, chen lấn tìm đường thoát , tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn đến tột cùng.
"C.h.ế.t tiệt! Sao cảnh sát mò tới đây? Rõ ràng chúng cẩn thận đến !"
"Ai mà ! Mau chạy thôi!"
"Này! Cẩn thận! Mày giẫm lên chân tao !"
Các tiếng la hét, hoảng loạn xen lẫn trong bóng tối.